Chiến Thần Phong Vân


Bên kia!

Sở Trường bị đẩy vào phòng cấp cứu.

Anh ta bị gãy hai cái xương sườn, toàn thân có nhiều vết máu bầm tím.

Trong lúc phẫu thuật, anh ta kêu hét thảm thiết giống như con lợn bị chọc tiết.

‘Mẹ nó đau quá.’

Sự việc hôm nay đã làm anh ta tức giận.

Lúc phẫu thuật song, anh ta lập tức gọi điện thoại.

“Tứ đại kim cương, giúp tao giết hai người, tốt nhất nên giả dạng tai nạn xe bất ngờ để tránh gặp rắc rối.”

Đầu bên kia điện thoại, là bốn người đàn ông khỏe mạnh: “Được!”

Tắt điện thoại, một người đàn ông khỏe mạnh có hình xăm ngang eo vươn người nói: “Các anh em lấy lại tinh thần đi làm việc.”

Từ Lam Khiết cuối cùng vẫn không tìm được nguồn hàng hóa thích hợp.

Không cần nghi ngờ chắc chắn là do Phương Ngạn ở sau lưng dở trò.

Cô thở dài.

Nếu làm chậm trễ đơn hàng của Thẩm gia, nhà máy nhỏ của cô sẽ không chịu nổi áp lực của họ.

Diệp Huyền Tần an ủi cô: “Lam Khiết không cần phải lo lắng, tất cả sẽ tốt thôi.”

“Em về nhà ăn cơm trước đi.”

Từ Lam Khiết cười gượng nhìn Diệp Huyền Tần : “Tôi thật hâm mộ anh.”

Diệp Huyền Tần : “Hâm mộ tôi cái gì?”

Từ Lam Khiết nói: “Không tim không phổi, sống không mệt mỏi.
Đến lúc này còn nghĩ đến ăn uống.”

Diệp Huyền Tần : “…”

Diệp Huyền Tần lái xe, Lam Khiết ngồi bên cạnh ghế lái gọi điện thoại bàn bạc công việc.

Lúc đi qua một tòa nhà Diệp Huyền Tần bỗng nhiên cau mày.

Anh phát hiện ra được trong không khí có mùi nguy hiểm.

Mười năm trong quân đội đã luyện cho anh sự nhạy cảm trước nguy hiểm, theo bản năng phán đoán hoàn cảnh xung quanh.

Sau khi quan sát anh đã biết qua về tình huống hiện tại.

Phía trước có một xe hàng lớn đang đi chậm đến.

Sau đó lại có một xe chở hàng lớn lao nhanh tới.

Xe của bọn họ bị kẹp ở giữa, nếu hai chiếc xe kia đụng vào nhau, xe của bọn họ nhất định sẽ bị đâm chết.

Muốn từ bên cạnh vượt qua chiếc xe này là không thực tế bởi vì cây cầu này quá nhỏ, khe hở giữa hai chiếc xe hàng hoàn toàn không đủ một chiếc xe đi qua.

Dùng đầu ngón chân anh cũng đoán được đây nhất định là do Sở Trường sắp xếp.

Trong lòng Diệp Huyền Tần hiện lên ý định muốn giết người.

Tính mạng của Từ Lam Khiết là của anh.

Người muốn giết cô nhất định phải chết!

Diệp Huyền Tần lấy một điếu thuốc ra định hút thì Lam Khiết cướp lấy điếu thuốc: “Không được hút thuốc, hút thuốc không tốt với thân thể.”

Diệp Huyền Tần cười nhẹ: “Em biết không trên cả thế giới này chỉ có một mình em dám cướp thuốc của tôi.”

“Nhưng tôi cho phép.”

Từ Lam Khiết nói: “Nhìn anh xem…”

Diệp Huyền Tần nói: “Lam Khiết, cài chắc dây an toàn đi.”

Từ Lam Khiết sửng sốt nói: “Để làm gì?”

Diệp Huyền Tần nói: “Chúng ta đang gặp nguy hiểm.”

Từ Lam Khiết hơi khẩn trương theo bản năng thắt chặt dây an toàn, cô nhìn xung quanh hỏi: “Có chuyện gì vậy.”

Diệp Huyền Tần lại cười nói: “Có anh bên cạnh em dù có nguy hiểm gì thì cũng sẽ không vấn đề.”

Vừa nói anh đánh tay lái về phía bên trái.

Chiếc xe lập tức lao về phía trụ cầu.

Nhưng mà lúc gần đụng vào trụ cầu Diệp Huyền Tần lại đột nhiên chuyển hướng, bánh xe bên trái bay lên trên trụ cầu.

Xe nghiêng sao mươi độ!

“A!” Từ Lam Khiết hơi hoảng loạn kêu lên: “Diệp Huyền Tần anh làm gì vậy!”

“Đi qua chiếc xe kia!”Vừa nói Diệp Huyền Tần dẫm chân ga một cái!

Tài xế chở hàng phía trước nhìn thấy vậy sợ ngây cả người nói: “ y, như vậy cũng được sao!”

Anh ta cũng lập tức đánh lái về bên trái muốn chặn xe Diệp Huyền Tần ở trụ cầu.

Nhưng anh ta vẫn chậm một bước, Diệp Huyền Tần dùng thời gian không đến ba giây để vượt qua anh ta.

“Anh bị điên à!” Từ Lam Khiết còn chưa hoàn hồn nói: “Anh không sợ rơi xuống sông sao.”

Phía dưới trụ cầu chính là một dòng sông rất sâu.

Diệp Huyền Tần chậm rãi dừng xe nói: “Lam Khiết, em lái xe về nhà trước đi, để tôi giải quyết hai chiếc xe hàng phía sau.”

Xe hàng?

Từ Lam Khiết vội vàng quay đầu lại nhìn về phía sau, sau đó mới hiểu ra được chuyện gì đã xảy ra, trong nháy mắt sắc mặt cô trắng bệch.

“Vừa rồi…Hai chiếc xe hàng này muốn kẹp chết chúng ta sao?”

“Bọn họ là do Sở Trường sắp xếp sao?”

Diệp Huyền Tần giật đầu.

Giọng nói Từ Lam Khiết có chút run rẩy: “Đã sớm bảo anh không nên chọc vào Sở Trường mà anh không nghe.”

“Bây giờ thì tốt rồi, Sở Trường lại dồn sức vào đối phó chúng ta.”

“Đi nhanh đi chúng ta đi nhanh một chút.”

Diệp Huyền Tần vỗ vỗ bả vai cô nói: “Em đi trước, tôi giúp em cản bọn họ lại phía sau.”

Từ Lam Khiết kiên quyết nói: “Không được, chúng ta cùng nhau đi.”

Diệp Huyền Tần khuyên cô: “Bọn họ là những kẻ liều mạng, nếu không đuổi kịp chúng ta nhất định sẽ không từ bỏ ý định đâu.”

“Em cũng không muốn mang phiền phức cho ba mẹ mình đúng không!”

“Em nhanh về đi, tôi lượn vài vòng với bọn họ, nếu không được tôi cũng có thể trốn thoát.”

“Trước mắt thì đây là biện pháp hợp lý nhất.
Yên tâm tôi sẽ không sao đâu.”

Từ Lam Khiết vẫn không đồng ý.

Nhưng cuối cùng Diệp Huyền Tần vừa dụ dỗ vừa uy hiếp nên Từ Lam Khiết mới không tình nguyện mà rời đi.

“Nhớ kỹ, bảo bối, nếu em có chuyện gì, nhất định tôi sẽ chết cùng em đó.”

Diệp Huyền Tần cười khẽ nói.

Người phụ nữ ngốc nghếch, em cũng quá xem thường chồng mình rồi.

Anh lấy điện thoại ra gọi cho Cô Lang: “Cô Lang mang một nhóm người tới đây.”

“Hôm nay tôi muốn giết một người.””

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui