Nhã Mẫn hơn Diệp Huyền Tần một tuổi, vì vậy lúc nhỏ anh đều gọi Nhã Mẫn là ‘chị Nhã Mẫn’.
Anh và Chuột Con vẫn luôn chạy theo sau cô đi khắp nơi, từ lội sông cho tới leo núi.
Nhã Mẫn được ví von như phượng hoàng của núi rừng, cô có thân hình mảnh khảnh, đôi mắt phượng khiến người đối diện say mê, làn da khỏe khoắn và tràn đầy sức sống.
Năm đó Diệp Huyền Tần còn từng đem Nhã Mẫn thành mối tình đầu, anh viết thư tình cho cô nhưng chọc giận Nhã Mẫn, còn bị đánh cho một trận.
Sau đó cũng chặt đứt suy nghĩ này luôn.
Nói gì thì đây cũng là chị nuôi kiêm mối tình đầu của anh, sau anh có thể để cô gả cho một tên như Triệu Long, chẳng khác nào hoa nhài cắm bãi phân trâu.
Diệp Huyền Tần mau chóng đi vào gọi ông Triệu bà Triệu:
“Bố mẹ nuôi, con về rồi.”
“Là Huyền Tần thật sao? Huyền Tần về thật rồi kìa.” – Bà Triệu vội chạy ra ôm lấy anh.
“Huyền Tần con về thật rồi sao? Mẹ nuôi con mấy năm nay ăn không ngon ngủ không yên cứ luôn lo rằng con sống không tốt.” – Ông Triệu cũng không kìm được xúc động ra vỗ vỗ vai Diệp Huyền Tần.
“Con đi nhập ngũ nên không thể liên lạc với mọi người, xin lỗi cha mẹ nuôi.”
“Không sao hết, về là tốt rồi, mấy năm nay con khổ nhiều rồi.” – Bà Triệu rưng rưng nước mắt.
“Nhờ ngày nào nó có bao tuổi đâu, còn ở trên vai của tôi đi khắp thôn giờ đã thành đàn ông trưởng thành rồi.” – Ông Triệu cười cười.
Diệp Huyền Tần cảm thấy sống mũi cay cay, dù không có quan hệ ruột thịt nhưng hai người còn yêu thương anh hơn chính bố mẹ ruột.
Dù cho có xa cách mấy năm thì hai người vẫn luôn lo lắng cho anh như xưa.
“Lần này con trở về là để đón bố mẹ về thành phố hưởng phúc.”
“Huyền Tần à, con đừng lo, bố mẹ vẫn còn sức lo cho con.
Con về rồi thì cứ ở đây đi.
Bố mẹ xây nhà cho con, rồi kiếm vợ cho con.”
Diệp Huyền Tần cau mày, xem ra Triệu Quý đã về đây nói anh sống không tốt nên bố mẹ nuôi mới lo lắng cho anh như thế.
“Diệp Huyền Tần, mày còn dám về đây?” – Triệu Quý hét lên – “Lần đó mày đánh tao một trận, sau đó tao bị ném ra bãi cỏ lại có người đánh tao, là do mày sắp xếp đúng không?”
“Dám đánh cha tôi, tôi đánh chết anh!” – Triệu Long lao qua muốn đánh Diệp Huyền Tần.
“Đừng, đừng, Huyền Tần vừa mới trở về, còn đang mệt mỏi.
Có gì từ từ rồi nói.” – Ông Triệu đứng ra can ngăn.
“Đừng có mơ, tiền thuốc men khi đó cũng hơn một tỷ, mày mau trả cho tao đi.”
“Cái gì? Một tỷ?” – Sắc mặt ông bà Triệu trắng bệch – “Hai người tạm thời về trước, chuyện Huyền Trấn đánh người, chúng tôi sẽ nghĩ cách bồi thường.”
“Không được, ngay tại thời điểm này quyết định đi, gả Nhã Mẫn cho Triệu Long, bồi thường chúng tôi 1 tỷ hoặc tôi gọi cảnh sát bắt Diệp Huyền Tần.” – Triệu Quý hung tợn ra lệnh.”
.