Chiến Thần Phong Vân


Đôi vợ chồng già càng thêm vô cùng tuyệt vọng, Diệp Huyền Tần thấy vậy vô cùng đau lòng:

“Bố mẹ nuôi, đừng lo, con không để chị phải gả cho Triệu Long đâu.
Chị Nhã Mẫn đâu rồi?”

“Nó mấy nay không ăn không uống, nhốt mình trong phòng.” – Bà Triệu chấm nước mắt.


Không ăn không uống? Diệp Huyền Tần cau mày nhanh chóng đi vào nhà muốn tìm Nhã Mẫn.
Không ngờ cô nghe được nghe thấy tiếng Diệp Huyền Tần đã vội bước ra ngoài.


“Chị, em về rồi.” – Diệp Huyền Tần nhìn thấy Nhã Mẫn vẫn xinh đẹp như ngày nào, dù cho mấy ngày không ăn uống làn da có phần tái nhợt thì cũng không giấu được nét kiều diễm của cô.


“Em có biết chị lo cho em thế nào không?” – Nhã Mẫn đá vào mông Diệp Huyền Tần một cái – “Đi là đi luôn mấy năm không về.”


Diệp Huyền Tần cảm thấy thật tốt vì Nhã Mẫn vẫn như trước đây, tình cảm chị em của hai người cũng không có thay đổi.


“Đừng lo nữa, em trở về rồi, có thể để cho chị và bố mẹ nuôi hưởng phút.”

“Không cần gạt mọi người nữa.
Chị nghe cha con ông Triệu nói hết rồi, thôi về nhà là tốt, đưng bôn ba nữa.”

Diệp Huyền Tần thầm mắng trong lòng, rốt cuộc hai bố con kia đã nói cái gì về anh?

“Em yên tâm đi, dù chị có bán thân mình đi thì cũng sẽ giúp em cưới vợ.”

Diệp Huyền Tần vừa vui vừa giận, rõ ràng là anh đang rất tốt còn bị mọi người cho rằng không lo nổi cho mình.
Nhã Mẫn tốt thế này, còn lâu anh mới để cho cô phải cho tên Triệu Long đó.


Nhã Mẫn vừa bước ra ngoài là Triệu Long đã nhanh chóng đi lại, vươn tay muốn chạm vào cô.

Diệp Huyền Tần ngay lập tức ngăn lại:

“Định làm gì đó?”

Triệu Long không quan tâm Diệp Huyền Tần hai mắt thèm thuồng nhìn về Nhã Mẫn:

“Hôm nay anh đã tắm rửa sạch sẽ sang gặp em rồi nè.”

“Làm ơn cách xa một chút, ngửi mùi của ông tôi muốn nôn.” – Nhã Mẫn bày ra vẻ ghét bỏ.


Diệp Huyền Tần cảm thấy chị nuôi mình nói vậy còn nhẹ, cái tên Triệu Long này không xứng chạm vào dù là một ngón tay của Nhã Mẫn.


“Sao dám nói chuyện với chồng tương lai như thế hả?” – Triệu Quý tức giận đập bàn lại quay sang khiển trách ông bà Triệu – “Hai người dạy con gái thế hả?”

Bà Triệu cũng không biết phải trả lời như nào, chỉ ngậm ngùi bảo con gái:

“Con vào pha trà mời khách đi.”


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận