Chiến Thần Phong Vân


Anh Diệp Huyền Tần?

Ai là anh Diệp Huyền Tần?

Chắc là không phải đại ca của anh Long chứ.


Chắc chắn là như vậy rồi, nếu không thì anh Long cũng sẽ không phải quỳ xuống như vậy.


Sau khi ý thức được điều này, bọn họ đều sợ run cả người.


Sao một đại ca có thể khiêm tốn như vậy chứ, ăn mặc bình thường, lại còn lái chiếc xe Santana cũ nát…

Còn chẳng bằng đám thuộc hạ bọn họ.


Bạo Long tức giận quát: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau quỳ xuống nhận lỗi với đại ca đi.”

Đám người mềm nhũn chân tay, lập tức quỳ rạp xuống đất, không ngừng xin tha thứ.”

Tên đầu trọc bị dọa tới phát điên rồi.


Có đánh chết anh ta cũng không thể ngờ mình lại dám trêu chọc đại ca của đại ca.



Dựa theo quy tắc thì hôm nay anh ta chắc chắn sẽ không được yên ổn.


Xong đời rồi, xong đời rồi.


Diệp Huyền Tần nói: “Yên tâm đi, vừa rồi mọi người ngăn tôi lại cũng là vì trách nhiệm, hơn nữa cũng chưa ra tay với tôi nên tôi sẽ không truy cứu.”

Đám người vô cùng ngạc nhiên, cảm động đến suýt rơi nước mắt.


Đại ca của đại ca tính tình đúng là tốt quá, không ngờ lại không truy cứu trách nhiệm với bọn họ.


Đổi lại là đại ca khác, nói không chừng họ không còn giữ nổi mạng nữa rồi.


“Có điều…” Ánh mắt Diệp Huyền Tần dừng trước người tên đầu trọc.


Tên đầu trọc run lên bần bật, đột nhiên dưới đũng quần truyền tới một trận ấm nóng.


Anh ta bị dọa sợ tới nỗi són ra quần.


“Anh Diệp Huyền Tần, mong anh tha mạng, tôi trên có mẹ nhà dưới có con nhỏ…”

Diệp Huyền Tần nói: “Không cần sợ, tôi sẽ không lấy mạng anh.”

“Có điều, vừa rồi anh nghi ngờ một cái tát của tôi không thể khiến người ta choáng váng được, tôi phải chứng minh một chút mới được, nếu không trong lòng sẽ khó chịu mãi không thôi.”

Tên đầu trọc vội nói: “Anh Diệp Huyền Tần, anh không cần phải chứng minh, tôi tin tưởng anh… bây giờ tôi đang sợ muốn ngất đi rồi.”

Bạo Long giáng cho tên đầu trọc một cái tát: “Lắm lời, còn không mau chìa mặt ra cho anh Diệp Huyền Tần chứng minh sức mạnh đi.”

Lúc này tên đầu trọc mới hiểu ra, vội vàng nói: “Vâng, vâng.”

Nói rồi anh ta đưa mặt ra, nhắm mắt lại.


Anh ta đã chuẩn bị sẵn sàng, lát nữa mình sẽ giả vờ ngất xỉu để phối hợp diễn kịch với Diệp Huyền Tần.


Anh ta vẫn không tin một người có thể khiến cho một người choáng váng chỉ vì một cái tát.


Diệp Huyền Tần giơ tay lên vung tới mặt tên đầu trọc.


Cả người anh ta bay ra ngoài, va thật mạnh vào tường rồi rơi xuống.



Anh ta hôn mê bất tỉnh tại chỗ.


Đám thuộc hạ thấy vậy không khỏi trầm trồ trong lòng, kỹ thuật diễn của tên đầu trọc này quả là không tồi, giả vờ ngất mà như thật vậy.


Bọn họ cũng không tin một cái tát của Diệp Huyền Tần có thể khiến người ta choáng váng.


Diệp Huyền Tần nói: “Được rồi, nếu như tôi đã tới rồi thì cho tất cả khách khứa vào đi.”

Bạo Long lập tức gật đầu: “Vâng, em lập tức đi sắp xếp.”

Diệp Huyền Tần lại nói: “Chờ một chút.
Tên đeo mắt kính giúp tôi làm một việc.”

“Lát nữa đưa vợ và bố mẹ vợ tôi vào, à cả Từ Nam Huyên nữa, còn những người nhà họ Từ khác thì không được cho ai vào.


Tên đeo mắt kính xúc động nước mắt lưng tròng, lập tức gật đầu đồng ý: “Vâng vâng em sẽ hoàn thành nhiệm vụ được giao.”

Diệp Huyền Tần chỉ giao nhiệm vụ cho một mình anh ta là đang có ý muốn đề bạt anh ta.


Thăng chức quả thật rất nhanh.


Đám thuộc hạ khác tỏ vẻ đố kỵ, hận chính mình ban nãy không nói giúp cho Diệp Huyền Tần một câu.


Nếu không họ cũng sẽ được anh chú ý rồi.


Tên đeo mắt kính rời khỏi, mời cả nhà Từ Lam Khiết tiến vào.



Đám thuộc hạ cũng lôi tên đầu trọc ra ngoài.


Sau khi ra ngoài, họ vỗ nhẹ mặt tên đầu trọc: “Này, này, đầu trọc, đừng giả vờ nữa, tỉnh lại đi.”

“Anh Diệp Huyền Tần đã tha cho anh rồi.”

Có điều, hai mắt tên đầu trọc vẫn nhắm nghiền, không hề có phản ứng gì.


Đám thuộc hạ cẩn thận lấy tàn thuốc chọc nhẹ vào đầu trọc thế nhưng anh ta vẫn không hề có phản ứng.


Sắc mặt đám thuộc hạ dần trở nên sợ hãi.


Tên đầu trọc đúng là đã hôn mê bất tỉnh.


Đại ca của đại ca khiến anh ta hôn mê chỉ vì một cái tát.


Thật đúng là quá mạnh!”


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận