Đây cũng là vấn đề được mọi người quan tâm, ai nấy đều vểnh tai lên cẩn thận lắng nghe.
Diệp Huyền Tần giả vờ khó hiểu: “Sao vậy, chuyện này khó đoán lắm sao?”
“Đoán?” Từ Nam Huyên Nguyên chất vấn: “Làm sao mà anh đoán được?
Diệp Huyền Tần: “Rất đơn giản.
Chẳng phải người ta vẫn luôn đồn rằng ân nhân của sĩ quan Trấn Huy đã bị nhà họ Từ ngược đãi hay sao.”
“Mà vị tiên nhân duy nhất bị nhà họ Đường ngược đãi cũng chỉ có bà ấy mà thôi.”
“Cắt.” Từ Nam Huyên khinh thường nói: “Tôi tưởng rằng anh có khả năng gì to tát, không ngờ chỉ có như vậy.”
Đám người nhà họ Từ cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thằng nhóc này không quen biết sĩ quan Trấn Huy là tốt rồi.
Diệp Huyền Tần nói: “Đi thôi Từ Nam Huyên, đã ký hợp đồng hợp tác dự án Nghĩa Truân rồi, cô phải đi thực hiện thôi”
Từ Nam Huyên nói như đinh đóng cột: “Tôi không thèm đi với anh.
Lỡ đâu giữa đường anh có ý đồ gì xấu thì sao?”
“Dù sao tôi cũng là anh hùng cái thế của dự án đó, không chạy được, tôi muốn đến lúc nào thì đến.”
Diệp Huyền Tần nhìn Từ Nam Huyên, sau đó nhìn Từ Lam Khiết: “Cô nghĩ nhiều rồi.”
Từ Nam Huyên: “Nghĩ cái gì nhiều?”
Diệp Huyền Tần: “Chỉ cần phụ nữ trên thế giới này không chết hết, tôi sẽ không bao giờ có ý đồ gì xấu với cô.”
Từ Nam Huyên: “Tôi giết anh!”
Diệp Huyền Tần lái xe một mình đến phòng dự án Nghĩa Truân.
Dự án Nghĩa Truân cần được sáp nhập vào Tập đoàn Diệp Linh, các thủ tục rất rườm rà, Diệp Huyền Tần không hiểu rõ quy tắc trong nghề này lắm.
Anh dứt khoát gọi cho Trình Hạ Vũ một cú điện thoại, bảo Trình Hạ Vũ sáp nhập dự án Nghĩa Truân.
Khi Trình Hạ Vũ biết Diệp Huyền Tần vừa kéo về được một dự án nghìn tỷ, giọng nói run rẩy kích động.
“Anh rể, anh … anh trâu bò thật.”
“Anh rể, có thể hỏi anh cái này chút được không, tiền lương mỗi tháng chị em trả cho anh nhiều hay ít vậy?”
Diệp Huyền Tần: “17 triệu rưỡi.
À đâu, lần trước anh trúng thầu chuỗi nhà hàng Michelin, chị em tăng cho anh thêm 1 triệu rưỡi nữa.
Bây giờ lương tháng của anh là 19 triệu.”
Thành Tiểu Phàm cười cười: “Anh rể, chúng ta thương lượng một chuyện.”
“Em không định làm công cho chị em, em muốn ra làm riêng, anh đến làm sale cho em đi.”
“Về chuyện lương thưởng, em trả gấp mười, gấp trăm lần chị em luôn.
Nếu mà anh thấy chưa đủ, em… em trả tấm thân này cho anh luôn?”
Tút tút!
Diệp Huyền Tần cúp điện thoại không chút do dự.
Mật ngọt là chết ruồi ngay!
…
Trong thành phố, tại quán trà Bát Bảo..
Trong văn phòng của Vương Minh, bình thường chỉ có hai người có thể ra vào tự do.
Một người tất nhiên là Vương Minh, còn người kia là người bạn già của ông ta, Tử Hàm!
Nhưng hôm nay, trong văn phòng lại có thêm một người: Trịnh Quốc Khánh, người đứng đầu gia tộc họ Trịnh giàu nhất thành phố Giang.
Lần này Trịnh Quốc Khánh đến đây để nhờ Vương Minh giúp đỡ.
Diệp Huyền Tần đã chặt mất hai chân con trai ông ta, hủy hoại dung nhan con gái ông ta, khiến cho nhà họ Trịnh mất hết thể diện.
Lần này thậm chí còn cướp luôn kèo cá độ ngầm ở thành phố Giang.
Nếu không có kèo cá độ ngầm để chèo chống thì nhà họ Trịnh khác nào một kẻ thọt chân, đi lại khó khăn.
Thậm chí còn có thể ngã sấp mặt bất cứ lúc nào.
Dù sao thì kèo cá độ ngầm cũng là một phần nguồn thu nhập của nhà họ Trịnh.
Để tồn tại, nhà họ Trịnh không còn cách nào khác là phải đến gặp Vương Minh xin cứu mạng.
Nghe Trịnh Quốc Khánh than thân trách phận, Vương Minh vẫn rất bình tĩnh.
Đợi đến khi Trịnh Quốc Khánh nói xong, Vương Minh mới nhàn nhạt nói: “Chỉ là một đám nhà giàu mới nổi nho nhỏ, không đáng phải bận tâm”
“Yên tâm đi, tôi đã phái người đi xử lý cậu ta.”
“Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, thì nội trong một tuần nữa, Diệp Huyền Tần sẽ bị nuốt chửng rồi lại bị ói ra không sót một chi nào.”
“Cái gì của mình thì mãi mãi là của mình, không ai có thể cướp đi được.”
.