Mọi người ai nấy đều bị cảnh tượng đó làm cho bất ngờ, không ai dám thở mạnh, chỉ dám âm thầm dự đoán thân phận của hai người trong lòng.
Hai ông lão không phải ai khác mà chính là Vương Minh và Tử Hàm.
Bọn họ tới đều mời Diệp Huyền Tần gia nhập “kế hoạch ngoại tuyến” của bọn họ.
Vương Minh và Tử Hàm liếc mắt nhìn nhau, khẽ mỉm cười nói: “Xem ra, chúng ta tới thật là đúng lúc.”
Tiếng súng vừa rồi khiến Răng Hô tỉnh táo hơn phần nào.”
Mà sau khi thấy hai người mới tới, anh ta lập tức tỉnh táo hoàn toàn.
Răng Hô bị dọa sợ run bần bật.
Mẹ nó chứ, đây không phải, đây không phải đại ca thế giới ngầm tỉnh Hà Sơn, Vương Minh và Tử Hàm sao!
Bình thường, Răng Hô chưa bao giờ tận mắt được thấy hai vị đại ca này.
Tại sao hôm nay hai vị đó lại chạy tới cái nơi thâm sơn cùng cốc này cơ chứ.
Cải trang xem xét tình hình sao?
Anh ta bắt đầu suy nghĩ, liên tưởng tới mọi trường hợp.
Nếu như có thể lấy lòng hai người này thì chắc chắn Răng Hô có thể lên chức rất nhanh.
Có điều, đám đàn em của Răng Hô lại không biết Vương Minh và Tử Hàm… Bọn họ căn bản không phải người cùng thế giới với Vương Minh.
Có một tên đàn em nhỏ giọng thì thầm: “Người này là ai thể nhỉ, thật là khoa trương.”
Diệp Huyền Tần cố ý khiêu khích nói: “Đây là cứu viện mà tôi mới tới, sao nào, sợ rồi à.”
“Một đám vô dụng.
Bây giờ các người quỳ xuống ngay cho tôi còn kịp.”
Quả nhiên, đám đàn em vô cùng nổi giận: “Mẹ nó chứ, chúng tôi có hơn một trăm người, sao phải sợ chưa đến hai mươi tên cứu viện anh mời tới chứ?”
“Nói cho anh biết, hôm nay cho dù Vương Minh có đến chúng tôi cũng sẽ khiến anh phải chết.”
Diệp Huyền Tần khinh thường nói: “Đúng là chỉ được cái to mồm, thử ra tay xem nào.”
Đám đàn em xớn xác: “Mẹ nó chứ, thử xem nào, thử xem nào.”
Một tên hô lớn lên: “Các anh em, đánh chết đám người này đi để còn nhanh chóng tới chơi với em gái kia nữa.”
“Đám người này là cứu viện Diệp Huyền Tần mời tới.”
Vừa nghe thấy chơi đùa với phụ nữ, đám đàn em lập tức hừng hực khí thế chiến đấu, không hề nghĩ nhiều nữa mà hùng hổ xông về phía Vương Minh và Tử Hàm.
Vương Minh và Tử Hàm liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy cảm xúc phức tạp.
Chỉ cần nghe mấy từ “cứu viện mà Diệp Huyền Tần mời tới”, bọn họ lập tức hiểu ra mình bị Diệp Huyền Tần coi là một món đồ chơi rồi.
Lại bại dưới tay tên nhãi này một lần nữa!
Vương Minh chua xót cười: “Thằng ranh này…”
Tử Hàm cũng nói: “Đúng là chỉ biết gây chuyện.”
Hai tên vệ sĩ mặc đồ đen bước tới: “Ông chủ, mời ông về xe trước, để chúng tôi giải quyết đám người này.’
Vương Minh và Tử Hàm bất đắc dĩ gật đầu, quay trở về xe ngồi.
Một đám vệ sĩ mặc đồ đen và đàm em của Răng Hô bắt đầu giao chiến.
Lúc này, Răng Hô thật sự muốn chết quách đi cho xong!
Đám nhãi con ngu ngốc này đúng là không có đầu ốc, để Diệp Huyền Tần tùy tiện xúi giục hai câu mà thật sự dám ra tay?
Vương Minh và Tử Hàm là người mà chúng ta có thể trêu chọc sao
Lần này, anh ta chết chắc rồi.
Diệp Huyền Tần, con mẹ nhà anh chứ!
Răng Hô điên cuồng gào lên: “Dừng tay lại, mẹ nhà chúng mày dừng tay hết lại cho tao!”
Có điều, hiện trường vô cùng hỗn loạn, tiếng đánh nhau hoàn toàn lấn át tiếng gào của Răng Hô.
Diệp Huyền Tần có chút thất vọng.
Anh còn tưởng có thể khiến Tử Hàm tự mình ra tay để xem trình độ của ông ta thế nào.
Rốt cuộc cái danh “Kẻ giết người hàng đầu tỉnh Hà Tây” có được sức mạnh bằng anh không?
Không ngờ Tử Hàm lại là con rùa rụt cổ trốn vào trong xe.
Nhã Mẫn nhỏ giọng nói: “Tam Tần, bọn họ là ai thế? Thật sự là cứu viện mà em mới tới sao?”
Diệp Huyền Tần lắc đầu nói: “Em không quen bọn họ.”
Nhã Mẫn cạn lời.
“Em không quen biết bọn họ mà dám nói họ là cứu viện do em mời tới.”
Diệp Huyền Tần đáp: “Em không nói vậy thì sao đám người của Răng Hô ra tay với họ được?”
Nhã Mẫn lại cạn lời.
Được lắm, quả nhiên đàn ông không phải loại tốt đẹp gì cả.”
.