Như một tảng đá rơi xuống thật mạnh!
Cả Hoàng Chính cũng đá chính miệng thừa nhận rồi, xem ra Diệp Huyền Tần đã bị hãm hại thật.
Còn kẻ đầu sỏ gây ra tội thật sự chính là Lưu Béo, người ta gọi là đã ăn cướp rồi còn la làng!
Tâm trạng của Hạ Mộng và Lý Hồng Anh phức tạp không nói nên lời, vừa mắc cỡ vừa tức giận không sao tả được.
Áy náy mắc cỡ vì bọn họ đã hiểu lầm Diệp Huyền Tần, còn nói rất nhiều lời quá đáng chói tai.
Tức giận vì thì ra người giở trò sau lưng là Lưu Béo, tên đó xem bọn họ là con khỉ ngu ngốc rồi quay nhưng chong chóng.
Lý Hồng Anh nghiến răng nghiến lợi nhìn Lưu Béo: “Này tên họ Lưu kia, bây giờ cậu còn cái gì để nói không hả?”
Lưu Báo mặt đỏ tai hồng, giải thích: “Thật ra… Thật ra thì trong này có chút hiểu lầm, bác gái nghe con giải thích đã…”
Lý Hồng Anh lạnh lùng nói: “Được, thế thì cậu giải thích thử tôi nghe xem nào.”
“Thật ra… Con… Con…” Lưu Béo ấp úng không nói nên lời.
Nói thừa, bây giờ bằng chứng nhân chứng rành rành ra đó rồi còn giải thích cái quái gì nữa.
Lý Xuân Hòa lạnh lùng nói: “Thế nên bây giờ giả vờ câm điếc chính là lời giải thích của cậu đấy hả?”
“Lưu Béo, mẹ nó cậu là thứ cầm thú, không bằng heo chó, đúng là thứ chó!”
“Cút! Đừng để cho tôi nhìn thấy mặt cậu thêm một lần nào đó, mỗi lần nhìn thấy mặt cậu tôi lại buồn nôn.”
Bị Lý Hồng Anh mắng chửi té tát, Lưu Béo cũng nổi giận và muốn chó cùng rứt giậu.
“Mẹ, dù ông đây có làm thì bà làm quái gì được tôi? Ngậm cái miệng thối tha của bà lại, thứ đàn bà không có tứ mắng chửi ông đây đâu! Hôm nay tôi chỉ nói như thế thôi, chuyện tôi cưới Hạ Mộng là cái chắc rồi rồi.
Nếu như bà không đồng ý thì bây giờ tới cướp hôn, tối nay động phòng luôn cho nhanh.”
Hạ Mộng bị chọc tức: “Anh… Mặt dày mày dạn, đồ lưu manh!”
Lưu Béo cười như điên: “Được thôi, anh sẽ làm như những gì em muốn, ôm nay ông đây lưu manh với em một lần.”
Hạ Mộng tức tối trừng mắt nhìn Lưu Béo, nói: “Hừ, gieo nhân nào thì ắt sẽ gặp quả đấy, quả báo chỉ chưa tới thôi chứ không phải là không có đâu.
Sớm muộn gì cũng có ngày trời trừng phạt anh.”
“Ngài Diệp, chúng ta đi thôi.”
Hạ Mộng chuẩn bị dẫn Diệp Huyền Tần đi.
Thế nhưng Lưu Béo lại hét lên giữ lại người lại, mắng: “Định đi hả? Mơ tưởng hão huyền quá.
Hôm nay ông đây chẳng những phải chiếm được em mà còn phải phế luôn thằng khốn nạn này đi nữa kìa.”
“Ha ha ha, nếu như để nó phải trơ mắt nhìn người con gái nó yêu thương bị tôi đè dưới thân xem nó có đòi sống đòi chết không.
Nghĩ tới đã thấy hào hứng rồi.”
Nói xong Lưu Béo bèn lấy điện thoại di động ra gọi đi: “Anh họ, anh đang ở đâu thế? Dẫn người tới nhà trẻ đảo Trí Tuệ một chuyến để giúp em dạy dỗ một người.
Yên tâm, sau khi làm xong chuyện em sẽ biếu anh một tỷ bảy phí vất vả.”
Hạ Mộng và Lý Hồng Anh cũng sợ đến nỗi mặt cắt không còn một hột máu.
Bọn họ biết anh họ Lưu Béo là người xã hội đen, hơn nữa cũng có tí máu mặt trong cái thế giới đó.
Bây giờ Lưu Béo chó cùng rứt giậu nên làm ra những hành động tàn ác đó là chuyện hết sức dễ hiểu.
Hạ Mộng vội vàng kéo Diệp Huyền Tần đi: “Ngài Diệp, đừng để ý tới anh ta, chúng ta đi thôi, đừng để ý tới anh ta.”
Diệp Huyền Tần lại lắc đầu: “Không thể đi được.”
Lý Hồng Anh cũng khuyên nhủ: “Huyền Tần à, trước đó bác gái hiểu lầm cậu, bác gái xin lỗi cậu.
Thế nhưng chúng ta nên về trước đã, chuyện này chúng ta cần bàn bạc lại kỹ càng hơn…”
Diệp Huyền Tần nói: “Không sao cả, dù sao mọi người cũng là người bị hại.
Đúng rồi Hạ Mộng, tớ hỏi cậu chút là nhà trẻ này đáng giá bao nhiêu tiền?”
Hạ Mộng chẳng hiểu mô tê gì, không hiểu nổi tại sao Diệp Huyền Tần lại hỏi như thế.
Nhưng cô ấy vẫn đáp: “Tớ cũng không rõ lắm, nhưng mẹ tớ là người trong ngành giáo dục nên chắc là biết.”
Lý Hồng Anh nói: Giá thị trường thấp nhất cũng phải lên tới ba ngàn tỷ đồng.”
Diệp Huyền Tần hơi thất vọng: “Chỉ có ba ngàn tỷ đồng thôi hả, hơi ít một chút.”
.