“Có điều chân ruồi bọ cũng là thịt nên cứ lấy vậy.
Hạ Mộng, tớ chuẩn bị sáp nhập thương hiệu nhà trẻ này vào tập đoàn Diệp Linh, cậu có thể bớt chút sức từ ngành ăn uống sang để ý tới nhà trẻ này được không?”
Mọi người xung quanh đứng xem đều nghẹn họng.
Rốt cuộc ai đã cho thằng này can đảm để nói ra những lời ngông cuồng như thế?
Cậu ta chỉ là một nông dân chân lấm tay bùn thôi, cả đời có thể dành dụm được đâu đó mấy trăm triệu là cùng mà lại dám để mắt tới cả nhà trẻ giá cả ngàn tỷ.
Cứ thích nói giỡn thế nhỉ, đúng, chắc chắn là như thế.
Lý Hồng Anh cũng dở khóc dở cười,
Cậu học sinh này cứ hay chém gió mỗi lần tới trường, đến bây giờ vẫn chưa sửa được tật xấu này.
Thế nhưng Hạ Mộng lại biết Diệp Huyền Tần có đủ khả năng làm thế.
Cô ấy nghiêm túc nói: “Ngài Diệp, tôi không am hiểu nhiều về ngành giáo dục này cho lắm nên thật lòng xin lỗi.”
Diệp Huyền Tần nói: “Không sao cả, tôi mời người giỏi về mảng này là được.”
Mọi người đứng xung quanh đã bật cười thành tiếng vì không thể nhịn được.
Hạ Mộng vẫn muốn khuyên nhủ Diệp Huyền Tần đi trước nhưng đúng lúc đó thì đã có mấy chiếc xe lao nhanh về phía này và dừng lại gần đó.
Cửa xe mở ra, mười mấy người cao to vạm vỡ và hùng hổ bước xuống.
Người dẫn đầu có một vết sẹo trên mặt.
Nhìn thấy người đó thì tim Hạ Mộng và Lý Hồng Anh chợt hẫng một nhịp.
Đó là anh họ của Lưu Béo tên Mạnh Cường, người đó tới rồi.
Hạ Mộng lập tức siết chặt nắm đấm, nhỏ giọng nói: “Mẹ, báo cảnh sát đi.”
Lý Hồng Anh vội vàng lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi cho cảnh sát.
Thế nhưng Diệp Huyền Tần lại cản Lý Hồng Anh lại: “Không sao đâu mà, em giải quyết được.”
“Cậu…” Lý Hồng Anh cực kì kinh ngạc.
Diệp Huyền Tần gật đầu rồi bảo vệ hai người sau lưng.
Lưu Béo ra đón Mạnh Cường, nói: “Anh Cường, cuối cùng anh cũng chịu đến rồi, em họ anh sắp uất ức đến chết rồi.
Thằng đó chẳng những đánh người phụ nữ của em mà còn uy hiếp bắt em phải quỳ xuống xin lỗi nó nữa… Ầy, em nói tên anh ra cũng không được gì, thậm chí nó còn sỉ nhục anh chỉ là thứ rác rưởi vô dụng.”
Mạnh Cường giận tái mặt tái mũi: “Mẹ, hống hách vậy hả? Dám gây chuyện trên địa bàn của tao, nó chán sống rồi chắc? Nói cho tao biết rốt cuộc là thằng nào đui mù thế, hôm nay bố mày sẽ cho nó biết tại sao hoa lại có màu đỏ.”
Lưu Béo cực kì đắc ý giơ tay chỉ vào mặt Diệp Huyền Tần.
Mạnh Cường lập tức dẫn theo đàn em đi tới chỗ Diệp Huyền Tần.
Đi được hai bước thì Mạnh Cường đột nhiên dừng lại và quay sang nhắc nhở Lưu Béo: “Nhớ đừng quên chuyển một tỷ bảy vào tài khoản của anh mày nhé.”
Lưu Béo nói: “Anh yên tâm, em sắp xếp chuyển luôn cho anh bây giờ.”
Nói xong Lưu Béo bèn lấy điện thoại ra liên lạc với người bên tài vụ.
Mạnh Cường dẫn đám đàn em đi tới bao vây Diệp Huyền Tần.
Hạ Mộng chưa bao giờ gặp phải tình huống thế này, cô ấy sợ đến nỗi không dám thở mạnh.
Thế nhưng cô ấy vẫn cố lấy hết can đảm giải thích thay cho Diệp Huyền Tần: “Các anh đừng tin lời một phía của anh ta như thế, thật ra chúng tôi mới là người bị hại trong chuyện này.”
Mạnh Cường cười lạnh: “Người bị hại ấy hả? Ha ha ha, tao không thấy trên người chúng mày có bất kì một vết thương nào, thế mà trên người đàn bà của anh em tao lại có dấu một bàn tay đấy… Ấy, đợi đã, sao tao lại thấy thằng này cứ quen quen thế nào ấy nhỉ?”
Mạnh Cường quan sát Diệp Huyền Tần thật cẩn thận, nghĩ mãi vẫn không thể nhớ ra nổi thân phận của Diệp Huyền Tần là gì.
Anh ta hỏi: “Trước đây chúng ta có gặp mặt nhau lần nào chưa vậy? Mày tên gì?”
Diệp Huyền Tần lại không trả lời trực tiếp mà lại nói: “Nếu như người anh em của tôi nhìn thấy mấy người chạy tới đây đánh nhau thì chắc sẽ thấy thích thú dữ lắm.”
Mạnh Cường chẳng hiểu mô tê gì: “Anh em của mày á? Anh em mày là thằng nào? Tại sao thấy bọn tao đi đánh nhau nó lại thấy thích thú?”
Diệp Huyền Tần nói: “Anh em giang hồ thường cung kính gọi cậu ấy là anh Sói!”
Anh Sói?
Thấy bọn này đánh nhau sẽ cực kì thích thú?
Mẹ ơi, đừng có bảo là thằng này đang nhắc tới tên đáng sợ xem việc đánh nhau là thú vui tao nhã duy nhất trong đời mình… Cái tên Độc Lang đó nha!
Độc Lang thích đánh nhau còn hơn mạng, có thể nói là nghiện ngập như phê cần, kéo bè kéo lũ đánh nhau thì chắc anh ta nhận thứ hai không ai dám nhận thứ nhất.”
.