Chiến Thần Phong Vân


Nhà trẻ Trí Tuệ bị đóng cửa ngừng hoạt động thật rồi này!

Đây là việc thằng “nông dân” đó làm đấy ư?

Hay đây chỉ là một sự trùng hợp?

Trùng hợp con khỉ khô ấy, trên đời này làm gì có nhiều chuyện trùng hợp đến thế cho được.


Nhà trẻ Trí Tuệ phủ sóng khắp cả nước với tiếng tăm nổi như cồn nói đóng cửa là đóng luôn, cậu “nông dân” này có sức mạnh vượt qua sức tưởng tượng của tất cả bọn họ.


Hiệu trưởng mướn chết luôn tại chỗ, vội vàng hỏi: “Anh Lý Hòa, đang yên đang lành tại sao chúng tôi phải đóng cửa ngừng kinh doanh? Chúng tôi vi phạm pháp luật chỗ nào đâu?”

Lý Hòa hét lớn: “Bản thân mình đắc tội với người nào vẫn còn chưa biết hả?”

Câu nói đó đủ để nói cho tất cả mọi người biết đây là tác phẩm của Diệp Huyền Tần.



Đứng trước sức mạnh tuyệt đối, cả hiệu trưởng cũng phải chùn bước và đau khổ cầu xin.


“Cậu Diệp, tôi đáng chết, tôi có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, tôi… Tôi khốn kiếp.
Cậu có tức giận thế nào thì cứ nhằm vào tôi là được, xin cậu đừng đóng cửa nhà trẻ, đó là tâm huyết cả đời tôi.”

Nhóm phụ huynh cũng chen miệng vào khuyên nhủ Diệp Huyền Tần.


“Chàng thanh niên à, cho hiệu trưởng một bài học thế là được rồi, đóng cửa ngừng hoạt động thì không cần thiết lắm đâu.”

“Đúng đó, sấp nhỏ nhà tôi còn phải đi học mà, nếu như trường đóng cửa thì mấy đứa nhỏ phải đi đâu để học hành đây?”

“Theo tôi được biết thì khu nhà tôi chỉ có mỗi nhà trẻ này là có trình độ giáo dục khá khẩm thôi.”

Diệp Huyền Tần thoáng suy nghĩ rồi nhìn về phía mấy đứa nhỏ: “Các em có đồng ý đóng cửa nhà trẻ không?”

Không ngờ là cả đám đều đồng thanh nói to: “Đồng ý.”

Nhóm phụ huynh vội vàng hỏi: “Con nít con nôi mà biết cái gì.
Chúng nó thấy nhà trẻ đóng cửa thì có thể ở nhà không cần đi học nên tất nhiên là đồng ý rồi.”

Có một cậu bé chợt lên tiếng: “Mẹ, không phải đâu.
Là do hiệu trưởng thường xuyên sờ chỗ đó của con khiến con cực kì khó chịu…”

Càng ngày càng có nhiều em nhỏ đằng sau liên tục lên tiếng: “Bố ơi hiệu trưởng cũng sờ con nữa.”

“Mẹ, hiệu trưởng dặn không cho bọn con nói xấu bà ấy, bà ấy nói nhà bà ấy có cái kính viễn vọng có thể nhìn thấy bọn con, ai mà nói bậy thì bà ấy nhìn thấy hết.”

Cái gì!

Phụ huynh lập tức nổ tung.



Hiệu trưởng này có cái mã ngoài xinh đẹp là thế, không ngờ lại có lòng dạ rắn rết.


Loại hành động táng tận lương tâm này mà cũng làm cho được nữa!

Mấy đứa nhỏ chỉ là trẻ con thôi mà.


Bốp!

Có phụ huynh không thể kiềm lòng được giơ tay vung cho hiệu trưởng một cái tát thật kêu: “Bà… Đồ súc sinh, đồ không có tính người!”

“Đánh! Đánh chết thứ đàn bà khốn nạn này cho tôi, bà ta không xứng làm trong ngành giáo dục!”

“Đập! Đập nát cái nhà trẻ này cho tôi.”

Diệp Huyền Tần vội vàng nói: “Tốt nhất mọi người nên kiểm tra lại máy quay an ninh trong trường để giữ lại bằng chứng để tránh trường hợp nó bị tiêu hủy đi mất.”

Một lời đánh thức người trong mộng, các phụ huynh ập vào trong nhà trẻ như bão lũ, điên cuồng đập phá đồ đạc.”

Trong tình huống bạo loạn ấy, hiệu trưởng cũng bị mọi người đánh đến mỗi bầm dập mặt mũi.


Lý Hồng Anh nhìn Diệp Huyền Tần với cảm xúc cực kì phức tạp nói: “Diệp Huyền Tần này, chuyện trước đó cô xin lỗi cậu, đã hiểu lầm cậu rồi còn nói những lời cực kì quá đáng nữa.

Ầy, lời cô nói đó cậu đừng để bụng nha, bác cũng bị người ta lừa gạt thôi mà.”

Diệp Huyền Tần nói: “Một ngày làm thầy, cả đời làm cha, dù có thể nào em cũng không dám trách móc gì cô Hồng Anh.”

Lý Hồng Anh khẽ thở phào: “Thế là tốt rồi, thế là tốt rồi.
Phải rồi Huyền Tần, hai người bố trong bức tranh này là thế nào vậy?”

Diệp Huyền Tần bỗng nhiên tái mặt, nói: “Tiêu rồi, sao lại quên mất Uyển Nhi thế này.”

Anh vội vàng chạy lên xe ôm Uyển Nhi xuống.


Uyển Nhi hỏi: “Bố ơi, chúng ta về nhà được chưa ạ?”

Diệp Huyền Tần gật đầu: “Tất nhiên là được rồi, nãy giờ Uyển Nhi không chạy lung tung đi đâu như thế là rất ngoan, bố thưởng kem cho con ăn nhé.”


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận