Mạnh Cường thở dài: “Anh Diệp, bây giờ chiến tuyến của chúng ta kéo quá dài, hơn nữa sản nghiệp thế giới ngầm của thành phố Giang không thể nuốt chửng hết được trong một lần, không thể xoay chuyển được vòng vốn lưu động nên vấn đề tài chính cực kì căng thẳng.
Còn nữa, anh Long cũng đã đóng cửa khá nhiều sản nghiệp trái pháp luật, nào là sòng bạc với mấy chỗ chơi khói chơi thuốc đồ ấy nên cực kì thiếu tiền.”
“Bây giờ tôi vẫn còn thiếu khá nhiều tiền vay nặng lãi nữa là kiếm ra được một tỷ năm mươi triệu.”
Diệp Huyền Tần hít một hơi thật sâu, nói: “Đây là lỗi của tôi, tôi đã không lo nghĩ đến vấn đề của các anh em.”
Mạnh Cường vội vàng nói: “Không không không, anh Diệp đừng cảm thấy áy náy vì anh làm được như thế là đã cực kì tốt rồi.
Chúng tôi biết hoàn cảnh khó khăn này chỉ là tạm thời, chờ chúng ta hoàn toàn nuốt trọn địa bàn thế giới ngầm thành phố Giang thì các anh em đều sẽ phất lên nhanh như diều gặp gió…”
Diệp Huyền Tần nói: “Thế này đi, anh đến tập đoàn Diệp Linh lấy trước một tỷ bảy để chữa bệnh cho mẹ mình trước đi đã.
Tôi sẽ nghĩ cách để giúp các anh em giải quyết tình trạng khó khăn trước mắt.”
Đám Mạnh Cường đều cảm thấy mình đang rơi vào một hũ mật, ngọt rùng mình.
Anh Diệp là một người trâu bò như thế mà lại quan tâm đến đám ruồi muỗi tép riu như bọn họ… Tốt cuộc bọn họ đã tu được mấy đời rồi thế.
Mạnh Cường cảm động sắp rơi nước mắt ngắn nước mắt dài: “Không cần, không cần đậu anh Diệp, anh đã làm cho chúng tôi quá nhiều điều rồi…”
Diệp Huyền Tần nói: “Một tỷ bảy đó là tiền tôi cho anh em mượn trước thôi, sau này có rồi trả lại cho tôi.
Cứ quyết định thế trước đi.”
Nói xong Diệp Huyền Tần lập tức xoay người bỏ đi.
Đám Mạnh Cường đều ngậm miệng.
Mất rất lâu sau đó Mạnh Cường mới ngẩng đầu lên dạy dỗ các anh em đi cùng với mình: “Anh Diệp là người có tình có nghĩa nhất trên đời! Nếu như sau này có một người nào làm chuyện gì có lỗi với anh Diệp thì Mạnh Cường này sẽ là người đầu tiên giết chết kẻ đó.”
Các anh em đều bày tỏ thái độ của mình: “Thế sống thề chết đi theo anh Diệp cả đời!”
Diệp Huyền Tần dẫn Uyển Nhi đi về, trên đường đi thì nhận được điện thoại của Thẩm Hải.
Thẩm Hải: “Ngài Diệp, tôi đã cử người đi đánh tiếng với công ty chịu trách nhiệm vận hành thương hiệu chuỗi nhà trẻ Trí Tuệ rồi, bước đầu thu mua chuỗi nhà trẻ đã được hoàn thành.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chúng ta chỉ cần ký hợp đồng ba trăm năm mươi triệu là lấy được nó về tay.”
Bây giờ chuỗi nhà trẻ Trí Tuệ đã bị đóng cửa, hơn nữa còn bị ngừng hoạt động “vô thời hạn” nên chẳng khác gì phá sản cả, giá trị cũng xuống dốc không phanh.
Một tỷ để lấy, chẳng cần phải đắn đo dây dưa lòng vòng làm gì!
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Ừ, đưa hợp đồng thu mua đến tập đoàn Diệp Linh.”
Thẩm Hải: “Được thôi, sau khi xác nhận thu mua hoàn tất tôi sẽ nhanh chóng chuyển hợp đồng sang đó cho ngài.”
Tập đoàn Thẩm Vinh của Thẩm Hải cũng là sản nghiệp thuộc về Diệp Huyền Tần.
Tặng hợp đồng thu mua chuỗi nhà trẻ này cho tập đoàn Diệp Linh thì cũng là đồ tay trái chuyển sang tay phải thôi.
Cúp điện thoại xong thì Diệp Huyền Tần chìm vào suy nghĩ.
“Kéo được một dự án lớn về cho tập đoàn Diệp Linh thế này thì chắc chắn Lam Khiết sẽ tăng lượng cho mình chứ nhỉ?”
“Tăng thêm chút đỉnh tiền nữa thì mình có thể miễn cưỡng bước vào giai cấp của thành phần tri thức rồi.”
Bên này, Lưu Béo tranh thủ lúc hiện trường loạn thành mớ bòng bong để tranh thủ bỏ trốn.
Tức giận thì nhiều vô số kể và trong đó cũng có chút hối hận!
Nếu biết trước Diệp Huyền Tần trâu bò như thế thì có nói thế nào anh ta cũng không dám dây vào, không dám giành Hạ Mộng với anh.
Bây giờ thì hay rồi, bị con quái vật khổng lồ Diệp Huyền Tần nhìn chằm chằm như thế thì chắc sau này sẽ không được sống yên ổn.
E là Tân Hải này không còn đất cho anh ta dung thân nữa rồi.
Anh ta đã chuẩn bị sẵn tinh thần để bỏ trốn.
Bán hết của cải, chuyển hết tất cả sản nghiệp ở Tân Hải thành tiền và đến một nơi khác để tìm kiếm một con đường sống.
Khi đi vào trong một con hẻm nhỏ, một chiếc xe không phải là loại nổi tiếng gì động nhiên chặn ngay trước đường ra.
Tim Lưu Béo chợt hẫng một nhịp, theo bản năng thì anh ta nghĩ đó là Diệp Huyền Tần đến bao vây, chặn đường mình.”
.