Chiến Thần Phong Vân


Tử Hàm liên tục thở dài thườn thượt: “Anh em cũng biết rồi đó, tất cả tiền của Vương Minh đều được để trong ngân hàng tư nhân.
Thế nhưng nay Vương Minh mất quá đột ngột, không kịp để lại di chúc nên tôi cũng không biết rốt cuộc ông ấy đã để tiền trong ngân hàng tư nhân nào nữa là lấy nó ra.”

Mọi người cảm thấy tuyệt vọng.


Không có tiền thì chỉ có thể ngoan ngoãn chờ tất cả mọi thứ biến mất thôi.


Ba tô thở dài nói: “Mọi người, tôi có một suy nghĩ không khả thi lắm, không biết có nên nói ra hay không nữa.”

Tử Hàm bảo: “Nói đi.”

Ba tô: “Diệp Huyền Tần muốn làm chủ của chúng ta thôi chứ gì? Thế thì cứ để cậu ta làm đi cũng được.
Với sức mạnh và khả năng của Diệp Huyền Tần thì ổn định lại địa bàn chúng ta không phải là chuyện gì quá đỗi khó khăn.
Chờ đến lúc chúng ta ổn định lại tất cả mọi thứ rồi thì âm thầm gom góc lực lượng lại, sau đó tìm một cơ hội để giết vua soạn vị, khi đó thì nhị gia sẽ là người được khoác áo bào, nắm quyền, thế là mọi thứ được giải quyết thôi?”

Ba tô vừa nói xong thì lập tức có người phản đối: “Có cái mốc xì nhé.”

“Diệp Huyền Tần là kẻ thù của chúng ta, nó là hung thủ giết chết Vương Minh, chúng ta quỳ xuống dưới chân nó thì chẳng khác gì đã cố tình làm Vương Minh thất vọng, đánh mất sĩ diện của chính bản thân mình đâu?”


Thế nhưng cũng có người tỏ vẻ đồng ý: “Tôi cảm thấy anh ba đề nghị như thế cũng khá hay.”

“Đại trượng phu co được dãn được, chúng ta chỉ tạm thời cúi đầu với Diệp Huyền Tần thôi.
Chờ tới khi chúng ta lợi dụng Diệp Huyền Tần xong rồi thì lại đẩy nó xuống khỏi cái ghế đó và giành lại quyền, đến lúc đó thì nơi này vẫn là địa bàn của chúng ta!”

Mọi người nhanh chóng chia thành hai phe.


Một phe đồng ý tạm thời cúi đầu với Diệp Huyền Tần, một phe khác thì sống chết không chịu nghe lời, hai bên tranh cãi nhau chí chóe không ai nhường ai.


Tử Hàm không nói một lời nào.


Ông ta đang chờ.


Chờ tới khi nhân vật chính xuất hiện và tham gia vào màn trình diễn này.


Cuối cùng thì ngoài cửa cũng có tiếng động.


Tiếng bước chân đều đều nhanh chóng đi về phía này.


Rầm!

Cửa bỗng nhiên bị đá văng, một đội ngũ quân đội vác khẩu súng đã lên lòng trên vai xông vào.


Bọn họ vừa mới vào tới đã nhanh chóng bai vây lấy tất cả mọi người đang có mặt ở đây.


Người dẫn đầu đội ngũ đó chính là cố vấn Sơn, Hồ Thanh Sơn.


Nhìn thấy đội ngũ đó, mọi người lại càng thêm thấp thỏm lo âu, ai cũng đứng dậy.



Tử Hàm tỏ ra bình tĩnh nói: “Không biết ông Sơn đột nhiên đến đây thăm hỏi vì chuyện gì thế?”

Hồ Thanh Sơn lạnh lùng nói: “Thân phận của ông Vương Minh thật sự quá cao quý, ông ấy chết không rõ ràng đã tạo thành rất nhiều ảnh hưởng không tốt.
Vụ án này sẽ được quân đội tiếp nhận, tôi nhận được mệnh lệnh từ quân đội đến điều tra việc này.”

Anh ta lại qua sang nhìn mọi người đang có mặt ở đây, nói: “Tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều có những việc làm không sạch sẽ nên tôi nghi ngờ chuyện này có liên quan đến mọi người, phiền mọi người theo chúng tôi đi một chuyến, phối hợp điều tra.”

Mọi người cảm thấy tuyệt vọng.


Trong thời gian nhạy cảm thấy này, nếu như bọn họ bị kéo vào trong kia hét thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi!

Đầu đàn đã bị tóm đi thì đám đàn em tay chân chắc chắn sẽ rối bời sau đó trốn chạy trối chết, cây đổ bầy khỉ tan, Bàn Khẩu sẽ tiêu Tùng mất!

Bọn họ đều ngước mắt nhìn về phía Tử Hàm với vẻ cầu cứu.


Tử Hàm vội nói: “Cố vấn Sơn, tôi có thể lấy tính mạng của mình ra bảo đảm rằng tất cả mọi người ở đây đều trong sạch.
Cố vấn cho tôi chút mặt mũi và cũng cho ông Vương Minh chút mặt mũi, đừng trách phạt bọn họ làm gì.”

Hồ Thanh Sơn lại cười khinh miệt: “Mặt mũi ư? Tử Hàm, ông còn chưa có đủ tư cách để đứng đây nói chuyện mặt mũi với tôi đâu.
Còn Vương Minh ấy hả, ông ta đã chết rồi thì có mặt mũi gì nữa đâu mà lôi ra nói.”

Mọi người lại bùi ngùi thổn thức: Đúng là tình người bạc bẽo như nước lã vậy.



Trước đây bọn họ có nghe được tiếng gió rằng Vương Minh có hợp tác gì đó với Hồ Thanh Sơn, Vương Minh đã tạo ra rất nhiều cơ hội cho Hồ Thanh Sơn kiếm chát khá nhiều lợi ích.


Thế nhưng bây giờ Vương Minh vừa mới mất thì người từng bắt tay hợp tác với ông ta đã vội vã bỏ đá xuống giếng, nhìn chằm chằm vào số di sản của ông ta.


Hồ Thanh Sơn vung tay lên: “Dẫn người đi cho tôi.”

Người của Hồ Thanh Sơn nhanh chóng tiến lên khống chế tất cả mọi người.


“Hồ Thanh Sơn, dừng tay lại ngay!” Trong thời khắc quan trọng ấy, ngoài cửa bỗng nhiên có tiếng gào lên.


Mọi người hơi ngạc nhiên.


Rốt cuộc là ai dám gọi thẳng tên của cố vấn Sơn thế này, thậm chí còn “ra lệnh” cho anh ta phải dừng tay!”


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận