Chiến Thần Phong Vân


Mọi người đều tò mò quay lại nhìn về phía âm thanh vang lên.

Một bóng người nhanh chóng bước vào trong phòng.

Nhìn kỹ lại thì người này có vẻ “khá giống” một cô gái, mặt mũi xinh xắn, làn da trắng nõn nà, dáng người với tỉ lệ hoàn hảo.

Thế nhưng nhìn kỹ lại thì người đó cũng có những đặc điểm của nam giới, bộ tây trang được chỉnh sửa vừa người, để mái tóc hơi dài trung tính, hành động và cử chỉ đều cho người ta thấy sự mạnh mẽ của đàn ông.

Mọi người không cách nào phân biệt được giới tính của người vừa mới xuất hiện này.

Nếu như nói là con gái thì gương mặt xinh xắn đẹp đẽ này cũng với dáng người thon thả đó có thể nói là hạc trong bầy gà khi đứng giữa các cô gái.

Nếu như nói người đó là đàn ông con trai thì cũng là một chàng trai đầy học thức với gương mặt tuấn tú, mấy anh thần tượng trong các nhóm nhạc nam cũng phải lùi bước nhường lại hào quang cho người này.

Cảm giác khá giống Lâm Thanh Hà khi diễn vai Đông Phương Bất Bại.

Thế nhưng mọi người có thể chắc chắn rằng mình không hề quen biết gì với người này cũng như không rõ tại sao người này lại xuất hiện ở đây.

Thế nhưng Tử Hàm lại nhanh chóng gọi tên người đó: “Phạm Thúy Lan, cô đến đây để làm gì thế?”

Phạm Thúy Lan nở nụ cười nói: “Tất nhiên là tới cứu tất cả mọi người rồi.”

Nói xong cô ta bèn nhìn sang Hồ Thanh Sơn: “Cố vấn Sơn, nể mặt chúng tôi một hai phần đi.”

Hồ Thanh Sơn hít sâu, ánh mắt thoáng vẻ e dè kiêng kị: “Cô có chắc là cô muốn nhúng tay vào trong việc này không hả?”

Phạm Thúy Lan gật đầu nói: “Không thì anh nghĩ tôi đến nơi này để làm cái gì?”

Hồ Thanh Sơn thoáng suy nghĩ rồi hít một hơi thật sâu: “Được, tôi sẽ nể mặt cô lần này.
Thế nhưng tốt nhất là cô đừng làm xằng làm bậy gì, nếu không tôi cũng không ngại dùng sức mạnh của quân đội để chèn ép cô.”

Hồ Thanh Sơn vung tay lên và dẫn người đi.

Bấy giờ, trong lòng tất cả mọi người là sóng to gió lớn.

Người này rốt cuộc là thần thánh phương nào mà một câu nói thôi đã đủ để Hồ Thanh Sơn phải nhượng bộ rút lui thế này.

Nên biết rằng ban nãy Hồ Thanh Sơn còn chẳng muốn nể mặt Tử Hàm đấy.

Người này lại còn đáng gờm hơn cả Tử Hàm!

Phạm Thúy Lan khẽ cười nhìn Tử Hàm: “Nghe nói là anh tôi mất rồi hả.
Ầy, anh ấy mất sớm quá, tôi vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để tiếp nhận di sản của anh ấy đâu mà.”

Mọi người đều sửng sốt.

Em gái Vương Minh ư? Chẳng có người nào nghe ngóng được rằng Vương Minh có một đứa em gái thế này cả.

Hơn nữa trông cô bé này vẫn còn rất rẻ, nếu bảo là cháu gái Vương Minh thì cũng có người tin, anh em thì tuổi tác chênh lệch quá lớn.

Còn nữa, anh mình chết rồi thế nhưng trên mặt cô ta chẳng có tí cảm xúc bi thương nào cả…

Quan hệ của hai người này chắc chắn không phải là anh em bình thường như bao gia đình khác.

Tử Hàm lạnh lùng nói: “Thế nên cô về đây để phân chia tài sản ư?”

Phạm Thúy Lan nói: “Ấy ấy, Tử Hàm à, ông cũng lớn tuổi rồi nên về hưu nghỉ ngơi đi.
Yên tâm, tôi sẽ lo liệu chọ Bàn Khẩu này đâu ra đó đàng hoàng.”

Tử Hàm vẫn hờ hững nói: “Nếu như tôi không cho phép thì cô định tranh giành đúng không?”

Phạm Thúy Lan thẳng thắn nói: “Đúng vậy.”

Tử Hàm: “Tôi biết cô cực kì mạnh mẽ, thế nhưng nếu tôi liều chết không cho thì cô nghĩ là cô có thể thoải mái giành lấy nó ư?”

Phạm Thúy Lan cười khẽ: “Không chắc lắm.
Thế nhưng tôi chắc chắn ông sẽ không làm thế đâu.
Trong lòng ông hiểu rõ điều đó hơn tất cả mọi người ở đây, bây giờ chỉ một mình tôi mới đủ sức để che chở của bầu trời của tỉnh Hà Sơn này.”

Tử Hàm hít một hơi thật sâu: “Bản Khẩu này là tâm huyết cả đời của Vương Minh, nó không thể sụp đổ trong tay tôi được.
Tôi khuyên cô nên xử lý và vận hành nó thật cẩn thận, đừng hành động thiếu suy nghĩ, nếu không tôi sẽ nhuộm máu hết cả “Tử Dạ”.”

Nói xong, Tử Hàm xoay người rời đi.

Điều đó có nghĩa là ông ta đã chắp tay nhường địa bàn Bàn Khẩu thế giới ngầm tỉnh Hà Sơn này lại!

Tử Dạ!

Tử Dạ!

Hai chữ đó cứ quanh quẩn trong đầu tất cả mọi người thật lâu!

Tập đoàn sát thủ lớn nhất của khu vực này, Tử Dạ!

Ôi trời ạ, cô gái này lại là người của Tử Dạ!

Phạm Thúy Lan mỉm cười nói: “Xin phép tự giới thiệu một chút, tôi là em gái của Vương Minh, mọi người thường thích gọi tôi là Mạnh Bà.
Sau này mong mọi người chỉ bảo nhiều hơn!”

Mạnh Bà!

Mọi người lập tức cảm thấy cực kì khó thở.

Mạnh Bà, đó chính là một trong ba sát thủ mạnh nhất của tập đoàn Tử Dạ, tỉ lệ giết người thành công lên đến một trăm phần trăm!

Bên ngoài có người đồn đãi rằng sức mạnh của Tử Lan có thể đánh ngang tay với sát thần đứng đầu tỉnh Hà Sơn là Tử Hàm.

Người như cô ta chính xác là một quả bom nguyên tử di động.

Thảo nào cả Hồ Thanh Sơn và Tử Hàm đều cảnh cáo cô ta không được “làm xằng làm bậy”.

Nếu cô ta làm xằng làm bậy thì chắc chắn máu sẽ chảy thành sông!

Một tỉnh cùng xuất hiện hai cao thủ bậc nhất, đúng là chuyện hiếm gặp trên đời!

Bầu trời Hà Sơn bắt đầu thay đổi rồi.”

.

Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận