Sói Hoang vội vàng nói: Cũng không hẳn là thế đâu.
Bọn em nhận được tin tức, nghe nói có người Tử Dạ lẻn vào tỉnh Hà Sơn, em xuống đây quan sát thử xem để đối phương không dám làm xằng làm bậy.”
Bấy giờ vẻ mặt Diệp Huyền Tần mới thả lỏng ra: “Chuyện Tử Dạ đó tạm thời các cậu không cần nhúng tay vào, tôi biết giữ chừng mực mà.
Mặt khác, cậu cất cái thứ này đi đi.
Cậu mà còn dám lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, suy bụng ta ra bụng người nữa thì ông đây chắc chắn sẽ không tha cho cậu dễ dàng như thế.”
Vẻ mặt Sói Hoang đầy thất vọng cất áo mưa vào túi tiền: “Được rồi.
Đúng là kì quái, hai người cũng sắp kết hôn với nhau đến nơi rồi, không thiếu cái này thì còn thiếu cái gì được nữa cơ chứ?”
Diệp Huyền Tần tức giận vỗ cái bốp lên người anh ta: “Bớt thì thẩm ba cái thứ vớ vẩn đó đi, lượn nhanh lên.”
“Được.” Sói Hoang lên xe và nhanh chóng dẫn người rời đi.
Chờ đi thật xa rồi Sói Hoang mới chợt nhớ tới một thứ nên vội vàng giơ tay mò vào túi quần mình.
Túi quần rỗng tuếch, áo mưa không cánh mà bay.
Anh ta chợt nhớ tới lúc nãy khi đi Chỉ huy Tần đã đập cho mình một cái thật kêu, không cần phải nói, chắc chắn áo mưa đã bị anh trộm đi mất rồi.
Anh ta nhếch môi cười cười: “Khả năng trộm đồ của anh ngày càng nhuẫn nhuyễn rồi đó, mình không hề phát hiện ra một tí nào.”
Trên chiếc Santana rách nát, Diệp Huyền Tần nhìn áo mưa nghĩ nghĩ cái gì đó: “Chẳng lẽ, thứ chúng ta thiếu chính là cái này thật ư? Có lẽ… Chắc là… Hẳn là… Không phải đâu ha.
Thôi bỏ đi, cứ thử Lam Khiết xem thế nào.”
Anh bỏ áo mưa vào trong túi quần rồi nhanh chóng lái đi.
Trên một con đường cách đó không xa, Từ Nam Huyên rơi lệ đầy mặt nhìn theo chiếc Santana của Diệp Huyền Tần.
Anh hùng cái thế, không ngờ mình lại gặp được người anh hùng đó!
Bóng lưng của người đó vẫn vững chãi và kiên nghị như thế!
Anh vẫn thản nhiên nhận sự cúi đầu của các chiến sĩ!
Khi Từ Nam Huyên chìm vào những suy nghĩ và ảo mộng của mình thỉ chiếc Santana nhanh chóng tăng tốc.
Từ Nam Huyên giật mình, vội vàng lên xe đuổi theo.
Thế nhưng tốc độ xe thật sự quá nhanh, chẳng mấy chốc đã bỏ xa Từ Nam Huyên mấy con phố.
Từ Nam Huyên hồn xiêu phách lạc, anh hùng cái thế của em, anh đừng hoàn hảo như thế được không vậy, ít nhất thì cũng đừng lái xe giỏi như thế được không!
Em không thể đuổi kịp anh.
Diệp Huyền Tần nhanh chóng đi vào tập đoàn Ngôn Linh, vào phòng làm việc của Từ Lam Khiết.
Nhận ra có người đang đi tới, Từ Lam Khiết ngẩng đầu lên.
Sau khi phát hiện đó là Diệp Huyền Tần thì thuận miệng nói: “Pha giúp em một ly cà phê, thêm sữa không thêm đường.”
Diệp Huyền Tần cực kì bất mãn: “Anh là nhân viên làm việc, không phải bảo mẫu OK?”
Từ Lam Khiết: “Ngoan.”
Ngoan…
Ngoan…
Được rồi, anh đã bị đánh bại hoàn toàn bởi sự đáng yêu và ngây ngô của em.
Diệp Huyền Tần nhanh chóng pha cà phê xong bà bưng tới cho Từ Lam Khiết.
Từ Lam Khiết uống một ngụm rồi tỏ ra ghét bỏ: “Khó uống gần chết ấy, anh pha đậm thế làm gì, thôi anh tự uống luôn đi.”
Diệp Huyền Tần: “…”
Từ Lam Khiết, em phản rồi!
Diệp Huyền Tần bưng cà phê lên tự xuống còn tay kia thì cho vào trong túi tiền.
Anh muốn lấy nó ra để thử Từ Lam Khiết vài lần nhưng cuối cùng vẫn không dám lấy ra.
Từ Lam Khiết ngây ngô như thế, chắc chắn cô ấy sẽ không nghĩ rằng mối quan hệ của hai người còn thiếu thứ đó đâu.
Nếu như anh lấy ra thì liệu Từ Lam Khiết có bóp anh chết tươi luôn không nhỉ?
Anh đang băn khoăn thì cửa phòng làm việc chợt mở ra, Từ Nam Huyên oang oang cái miệng bước vào.
“Lam Khiết à, em có quan biết tay đua xe nào không vậy? Là người đua xe chuyên nghiệp nhất ấy.
Em mau liên lạc giúp chị một người đi, chị muốn học đua xe, chị muốn học đua xe!”
Từ Lam Khiết chẳng hiểu mô tê gì nhìn Từ Nam Huyên: “Chị bị cú sốc tâm lý gì mà lại đột nhiên đòi học đua xe thế này.”
Từ Nam Huyên nói: “Lúc nãy chị vừa mới nhìn thấy vị anh hùng đó của chị.
Anh ấy vẫn ngầu như thế, vẫn hấp dẫn như thế, vẫn thoải mái nhận sự cúi đầu của các chiến sĩ khác như thế.
Chỉ tiếc là anh ấy không nhìn thấy chị, tốc độ lái xe lại quá nhanh nên cắt mất đuôi chỉ luôn.
Chỉ muốn học đua xe thật giỏi, thế thì lần sau gặp lại chị có thể đuổi theo anh hùng của mình rồi.”
Diệp Huyền Tần mím môi.
Chết tiệt, sao lại để Từ Nam Huyên nhìn thấy thế này.”
.