Chiến Thần Phong Vân


“Mẹ nó!” từ trong góc tối yên tĩnh phía Đông Nam vọng ra tiếng chửi của Sói Hoang: “Đúng là đồ chó chết.
Rượu ông đây uống từ tối qua rồi mà bây giờ cô vẫn ngửi ra được.”

“Ôi trời, anh ạ, anh nói rất đúng.
Đáng lẽ ra em nên bỏ rượu từ sớm.”

Phạm Thúy Lan lại cảm thấy căng thẳng.


Nếu không phải vì hai người này một người nghiện thuốc lá, một người nghiện rượu thì thật sự là cô ta sẽ khó có thể tìm ra họ.


Cũng có thể nói rằng, khả năng điều tra của hai người này cũng ngang tầm với cô ta.


Khả năng điều tra giỏi như vậy, thì khả năng đấm đá chắc cũng không yếu.


Mẹ nó, tên Diệp Huyền Tần kia sao có thể biến thái như vậy được, tại sao bên cạnh anh ta lại có nhiều người tài giỏi như này.


Cùng lúc đánh nhau với cả hai người này, Phạm Thúy Lan không chắc mình sẽ thắng.



Nhưng may mắn thay cô ta đã sớm có chuẩn bị rồi.


Phạm Thúy Lan soạt một cái rút súng ra chĩa về hướng Sói Hoang: “Đi ra mau, hãy thả những sát thủ của Tử Dạ ra hay để tôi trực tiếp giải quyết hai người.”

“Ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của hai người.”

“Hai người dù có mạnh đến đâu cũng không thể so được với khẩu súng này.”

Độc Lang và Sói Hoang mặc dù nhìn thấy súng nhưng mặt vẫn không có chút gì gọi là biến sắc cả, họ vẫn bình tĩnh và tự tin.


Sói Hoang nói: “Ai nói với cô rằng ở đây chỉ có hai chúng tôi thôi vậy?”

“Vẫn còn có người?” Phạm Thúy Lan có chút tuyệt vọng.


Chỉ là canh giữ một sát thủ nhỏ bé của Tử Dạ thôi mà, cần gì phải cử nhiều cao thủ đến như vậy chứ?

Thật là lãng phí sức người mà!

Phạm Thúy Lan sau khi dẹp bỏ được hết đống cảm xúc, suy nghĩ trong đầu mình thì lại quay lại chăm chú quan sát xung quanh.


Nhưng vẫn không có gì thay đổi, cô ta vẫn không nhận ra chút hơi thở của người nào cả.


Cô ta lại hít mạnh một lần nữa.


Vẫn như vậy, không ngửi thấy mùi gì cả.


Bây giờ cô ta gần như có thể kết luận được rằng hai người kia đang lừa mình.


Ở đây vốn chẳng có người nào nữa cả.


Hoặc nếu có ai đó nhưng cô ta không thể ngửi thấy mùi gì… thì chỉ có một khả năng rằng trên người của người này có một mùi gì đó rất khác biệt so với người bình thường.



Cô ta cười lạnh nhạt nhìn Sói Hoang: “Hừ, bớt ở đây làm ra vẻ bí ẩn đi.”

“Hoặc là hai người chết dưới tay tôi, hoặc là hãy thả sát thủ của Tử Dạ ra mau.”

Độc Lang nói: “Nói như vậy tức là cô chưa phát hiện ra sự tồn tại của người thứ ba sao?”

Phạm Thúy Lan: “Có cái rắm, tôi thấy rõ ràng là hai người đang cố giở trò với tôi.”

Sói Hoang và Độc Lang cùng thở dài thườn thượt: “Anh à, chúng em nhận thua, chịu anh luôn rồi đấy, mau ra ngoài đi.”

Đùng!

Giọng nói kia vừa dứt thì từ trong góc phía Đông Bắc gần chỗ Phạm Thúy Lan nhất đột nhiên truyền đến một giọng nói trong trẻo.


Âm thanh đột ngột này làm Phạm Thúy Lan bị sốc, toàn thân run lên, cô ta nhanh chóng quay đầu lại nhìn.


Người kia bật bật lửa đốt một điếu thuốc.


Ánh lửa mờ nhạt chiếu sáng nửa khuôn mặt, đầu thuốc lúc sáng lúc tối, khuôn mặt người đó lúc mờ lúc tỏ, lộ ra vài phần nham hiểm.


Tim của Phạm Thúy Lan kinh ngạc đến nỗi suýt nữa nhảy ra ngoài.


Không ngờ còn có người thứ ba ở đây!

Phạm Thúy Lan cảm thấy năng lực của người này chắc chắn cao hơn cô ta, ít nhất là khả năng chống điều tra!


Ở trong nhóm cao thủ của Tử Dạ, năng lực của Phạm Thúy Lan dù sao cũng được coi là dưới một người nhưng vẫn trên mười nghìn người, thế mà người này còn giỏi hơn cô ta rất nhiều…

Rốt cuộc anh ta là thần thánh nơi nào!

Đầu Phạm Thúy Lan đột nhiên lóe lên một ảo giác, cô ta vẫn luôn cảm thấy rằng tình hình hiện tại của mình chẳng khác nào cừu vào hang sói cả!

Tổ sư nhà chúng mày! Chẳng qua cũng chỉ là canh giữ một sát thủ nhỏ bé thôi, vậy mà các người bày ra một trận to như vậy, ra lệnh cho nhiều cao thủ như vậy đến canh giữ!

Hoặc có thể nói rằng những người này vốn không phải đến để canh giữ người bị bắt, mà chúng đến để… giăng sẵn một cái lưới rồi chờ mình tự chui đầu vào?

Sự thừa nhận này khiến lồng ngực Phạm Thúy Lan đập thình thịch không cầm vững súng trên tay.


Rất nhanh sau đó, cái người đang hút thuốc kia từ trong bóng tối bước ra ngoài.


Sau khi nhìn rõ hình dáng của đối phương, Phạm Thúy Lan không nhịn nổi hét lên đầy kinh ngạc: “Đồ đàn ông ăn bám vợ, hóa ra là anh!”

“Với thực lực như vậy mà còn ăn bám vợ ư? Tôi thấy anh ở bên Từ Lam Khiết chắc chắn là có mục đích khác nhỉ?”


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận