Chiến Thần Phong Vân


Nhìn thấy Từ Lam Khiết bình tĩnh như vậy, mọi người tự nhiên nảy sinh sự ngưỡng mộ dành cho cô.


Cô xứng đáng là một bà chủ, lòng dũng cảm của cô thật tuyệt vời, nghe thấy tin tức tuyệt vời như vậy có thể bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra.


Bà chủ đã tuyệt, chồng của bà chủ còn tuyệt hơn!

Sau khi mọi người rời đi, Từ Lam Khiết phá lên cười, hoàn toàn không để ý đến hình tượng của cô, giống như một người mất trí.


Trình Hạ Vũ sửng sốt: “Chị ơi, chị sao vậy, cứ như người có nhân cách thứ hai vậy, chị đừng làm em sợ.”

Từ Lam Khiết ôm lấy Trình Hạ Vũ, nước mắt lưng tròng vì kích động: “Tôn Nghệ Châu, trực thuộc King Mutual Entertainment, là nam nghệ sĩ chị yêu thích nhất.”

“Trời ạ, nam thần của chị hóa ra lại là nhân viên của chị.
Thật khó tin, không thể tin được.”

“Ha ha, chị đã từng mơ muốn anh ấy ký tặng.
Bây giờ, chị muốn anh ấy ký tên vào toàn bộ căn nhà của chị.”

Trình Hạ Vũ tặc lưỡi,

Sao cô ta lại cảm thấy anh rể tự đeo mũ xanh lên đầu mình thế nhỉ.





Một ngày bận rộn và mãn nguyện đã qua.


Diệp Huyền Tần chở Từ Lam Khiết về nhà ăn tối.


Cuối cùng, anh bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Từ Huy Hoàng.


Giọng của Từ Huy Hoàng căng thẳng và vội vàng: “Tiểu Diệp, đưa Lam Khiết đến bệnh viện ngay, đã xảy ra chuyện lớn rồi.”

Diệp Huyền Tần vô thức đạp phanh, nghiêm nghị nói: “Bố, có chuyện gì sao? Bố gặp nguy hiểm sao?”

Từ Huy Hoàng nói: “Không phải chúng ta gặp tai nạn, là ông nội của con.
Tình huống cụ thể nói chuyện điện thoại không rõ.
Chúng ta đến bệnh viện Nhân Ái đã rồi nói.”

Cúp điện thoại, Diệp Huyền Tần lập tức quay đầu xe chạy tới bệnh viện Nhân Ái.


Từ Lam Khiết lo lắng nói: “Tiểu Diệp, có chuyện gì sao?”

Diệp Huyền Tần nói: “Anh không biết, bố nói rằng ông nội bị tai nạn.
Ông sẽ nói về tình hình cụ thể khi đến bệnh viện.”

“Ông nội đã xảy ra chuyện gì?”Từ Lam Khiết càng lo lắng:“Nhanh, nhanh đến bệnh viện.


Mặc dù không gặp ông nội nhiều, nhưng dù sao ông cũng là một trưởng lão có quan hệ huyết thống nên Từ Lam Khiết đương nhiên lo lắng về tai nạn của ông.


Hai mươi phút sau, họ đến bệnh viện Nhân Ái, tình cờ Từ Huy Hoàng và Lý Khả Diệu đến cùng lúc.


Từ Lam Khiết nóng lòng nói: “Bố, ông nội xảy ra chuyện gì?”

Từ Huy Hoàng nói: “Vừa rồi chú của con gọi điện nói rằng ông nội của con đột nhiên ngất xỉu và được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt.”

“Đi, vào xem tình hình ông thế nào.”

“Phòng chăm sóc đặc biệt!”Từ Lam Khiết kinh ngạc che miệng lại, nhận ra tình hình nghiêm trọng, liền ngừng hỏi thêm, vội vàng vào bệnh viện.


Lúc này, Từ Hiên Lâm đã qua cơn nguy kịch và được chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt đến khoa tổng hợp.



Tuy nhiên, ông ấy vẫn hôn mê, nằm trên giường nhắm mắt.


Từ Huy Hùng và Từ Liên đang canh chừng ông ấy.


Ngay khi bước vào phòng, Từ Huy Hoàng nóng lòng nói: “Cha của chúng ta đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Từ Huy Hùng trừng mắt nhìn Từ Huy Hoàng và nguyền rủa: “Đứa bất hiếu, mày còn mặt mũi nào mà nhìn bố chứ.”

“Mày đã làm cho bố của thành như thế này.”

Từ Huy Hoàng ngẩn ra: “Anh đang nói nhảm gì vậy? Mấy ngày nay tôi không gặp bố chúng ta.
Việc ông ấy ngất xỉu thì liên quan gì đến tôi.”

Từ Huy Hùng mắng: “Hừm, tại buổi lễ khánh thành, con rể của mày là Diệp Huyền Tần và đứa con gái nuôi của mày Trình Hạ Vũ đã mắng bố ở nơi công cộng.
Hai vợ chồng mày không quản được chúng nó thì cũng thôi đi, những chúng lại chống lại bố, bố nhất thời nghĩ không thông, tắc nghẽn mạch máu não.”

Lý Khả Diệu hỏi vặn lại: “Anh đang nói bậy bạ gì đó!”

“Lễ khánh thành ở thành phố đã kết thúc cách đây mấy ngày.
Làm sao mà bố bị tắc mạch máu não cho đến giờ được.”

“Tôi nghĩ rằng anh mới là người đã làm cho bố của chúng ta rất tức giận.”

Từ Huy Hùng quát lên: “Cô câm miệng, họ ngoại không đủ tư cách xen vào chuyện của gia đình tôi!”

“Dù sao, tôi không quan tâm, Từ Huy Hoàng, mày là người đã khiến bố chúng ta thành ra thế này.
Mày phải chịu hoàn toàn trách nhiệm.”

Lý Khả Diệu tức giận khóc.



Họ ngoại?

Bà ấy đã gả vào nhà họ Từ mấy chục năm, vẫn là họ ngoại!

Từ Huy Hùng thật nhẫn tâm!

Diệp Huyền Tần giễu cợt: “Bác có chắc là do tức giận mà tắc nghẽn mạch máu não não?”

“Sao tôi lại thấy giống như bị chấn thương bên ngoài dẫn đến vỡ mạch máu não vậy?”

Từ Huy Hùng: “Mày thì biết cái gì.
Trước khi bố hôn mê, tao chính mất thấy bố mắng chúng mày, 100% là bị chúng mày làm tức chết.”

Từ Liên cũng lập tức gật đầu: “Đúng vậy, tôi có thể làm chứng.”

Diệp Huyền Tần thở dài và bước lên phía trước để kiểm tra Từ Hiên Lâm.


Cuối cùng bàn tay của anh dừng lại trên đầu Từ Hiên Lâm: “Ông ấy bị chấn thương ở phía sau đầu.
Chấn thương này chắc chắn đã gây ra nhồi máu não cho anh ấy.”

“Hai người không định giải thích chuyện chấn thương này sao?”


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận