Chiến Thần Phong Vân


Ông!

Từ Hiên Lâm đầu óc nổ tung!

Vô liêm sỉ, súc vật, heo chó không bằng a!

Chính cháu gái ruột của mình, lại dám ở trước mặt chính mình nói ra những lời đại nghịch bất đạo như thế…, trời đất không dung.


Trời ạ, Từ Hiên Lâm ông đời trước đến cùng làm cái nghiệt gì, vậy mà nuôi hai con Sói!

Lời mà Từ Liên nói…, khiến cho Từ Huy Hùng tim đập thình thịch.


Cuối cùng ông vẫn là cắn răng một cái, lấy ra ống tiêm, nói: “Bố, con tiêm thuốc cho người.”

“Yên tâm, một mũi tiêm đi xuống, mọi bệnh tật toàn bộ đều biến mất, không hề đau đớn.”

Người đều chết hết, tự nhiên sẽ không có bệnh, không có đau đớn.


Từ Hiên Lâm dồn hết từng tí một sức lực toàn thân muốn giãy dụa, nhưng, căn bản là không nhúc nhích được,


Ông chỉ có thể trơ mắt ếch ra, nhìn Từ Huy Hùng đem kim tiêm cắm vào trong mạch máu của cánh tay, từng chút một đem chất lỏng tiêm vào bên trong cơ thể.


Hai dòng nước mắt nóng hổi, theo gương mặt chảy xuôi xuống.


Thất bại, cả đời này, thật sự là quá thất bại rồi.


Vào những giây phút cuối cùng của cuộc đời trước mắt, từng khung cảnh của những chuyện cũ, không ngừng ở trong đầu của ông hiện lên,

Trong nhà chỉ còn thừa một quả táo, ông không có để ý tới Từ Huy Hoàng ở một bên đang khóc rống, đưa hết cho Từ Huy Hùng…

Hai đứa con trai phải nộp học phí, ông chắp vá lung tung cũng chỉ gom góp đủ cho một người đấy, ông dứt khoát để Từ Huy Hoàng ở nhà trồng trọt, lại để cho Từ Huy Hùng đi đến trường…

Thời điểm Từ Huy Hùng kết hôn, ông đưa đi mười tám vạn tám lễ hỏi, tiền lễ hỏi của con thứ hai, ông một phân tiền đều không có đưa ra, đều là Từ Huy Hoàng chính mình tự làm ra đấy…

Hai đứa con trai đều sinh con, ông chỉ giúp Từ Huy Hùng nuôi em bé, căn bản không để ý tới cả nhà Từ Huy HOàng, trơ mắt ếch ra nhìn con dâu một bên đi làm kiếm tiền một bên giữ đứa bé, đi đường mệt mỏi đều ngủ gà ngủ gật…

Rốt cục, ý thức của ông dần dần mơ hồ, điều không nghĩ ra càng nhiều,

Vào giây phút cuối cùng trước khi hôn mê, trong đầu ông chỉ có một ý niệm: trời ạ, đời này tôi đến rốt cuộc đã làm cái gì!

Tích tích tích!

Dụng cụ y tế phát ra tiếng còi báo động dồn dập, Từ Huy Hùng vội vàng đem dụng cụ tắt mất.


Từ Liên nhanh nói: “Bố, nhanh điều chỉnh cảm xúc thật tốt, chú ba trở về rồi.”

Từ Huy Hùng vội vàng hít sâu một hơi, điều chỉnh cảm xúc.


Lúc này, ông mới phát hiện mồ hôi lạnh đã làm quần áo đều ướt sũng.


Từ Huy Hoàng trở về, tiện tay đưa cho Từ Huy Hùng và Từ Liên hai phần bữa sáng: “Các người cũng ăn sáng a.”

“Được.” Từ Huy Hùng nhận lấy bữa sáng, cùng với Từ Liên đi ra khỏi phòng bệnh.



Từ Huy Hoàng mới vừa ngồi xuống ở bên giường, lập tức liền phát giác không được đúng: cánh tay cùng trên mặt của bố, lại có một tí ửng hồng.


Cái này… Cái này hình như là phản ứng dị ứng!

Hiện tại bố vừa qua khỏi cơn nguy kịch tới tính mạng, nếu là phát sinh phản ứng dị ứng, sẽ làm chết người đấy!

Ông vội vàng nhìn về phía những dụng cụ kia, đầu óc ông nổ tung một tiếng.


Dụng cụ vậy mà toàn bộ đều đã tắt!

Ông vội vàng đi đo đạc hơi thở cùng nhịp đập của Từ Hiên Lâm, sau đó, đặt mông ngồi chồm hổm trên mặt đất.


Hơi thở cùng nhịp đập, toàn bộ đều đã dừng lại!

Từ Hiên Lâm, đã chết rồi!

Bác sĩ, bác sĩ, bác sĩ mau tới ah…

Từ Huy Hoàng cố gắng từng tí một lấy sức lực để toàn thân đứng lên, chạy ra ngoài cửa gọi bác sĩ.


Ai ngờ đâu, ông vừa mở cửa, Từ Huy Hùng lại quay trở về.



Ông ta chỉ nhìn thoáng qua bên trong, liền giận dữ hết lên một tiếng: “Từ Huy Hoàng, mày… Mày là cầm thú!”

“Mày lại có thể hại chết bố mình.”

“Có ai không, mọi người mau lại đây ah, con trai mưu sát bố ruột rồi, có người quản hay không.”

Rầm rầm!

Bên ngoài bệnh viện lập tức xông tới một đám người, đều mang theo thiết bị chụp ảnh và ghi âm, xông tới cửa hướng vào bên trong chụp ảnh loạn xạ, còn có người ngăn Từ Huy Hoàng, không cho ông đi ra ngoài.


Từ Huy Hoàng toàn thân giật mình.


Ông ý thức được, đó là một cái bẫy, Từ Huy Húng đã bố trí cái bẫy,

Dùng tính mạng của Từ Hiên Lâm để bố trí cái bẫy!”


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận