Cảnh tượng này giống như một phát đạn bắn thẳng vào trong trái tim của Đỗ Hải Đào.
Ông ta biết kế hoạch lần này hoàn toàn xong rồi.
Thậm chí chính mình cũng có thể bị liên lụy.
Đỗ Tuyết vội vàng nháy mắt với tay sai của mình, tên tay sai đưa thiết bị chụp ảnh lên, điên cuồng chụp Từ Hiên Lâm.
Các ký giả truyền thông khác và quần chúng vây xem cũng kinh ngạc thốt lên.
“Ôi trời ơi, tôi nhìn thấy gì vậy trời!”
“Ông ta… ông ta thật sự còn sống.”
“Chết đi sống lại, thần y, quả là thần y.”
“Hoa Đà tái thế, hành y cứu người, quá giỏi.”
“Không có gì phải ngạc nhiên cả, các người đừng quên, là gã làm người ta chết, bây giờ cứu sống lại cũng là lấy công chuộc tội thôi.”
Từ Huy Hoàng hít sâu một hơi, nói: “Bố, bố có thể nói trước mặt mọi người xem ai là người đưa bố vào chỗ chết không?”
Quần chúng vây xem cũng dùng ánh mắt sáng rực hào hứng nhìn chằm chằm Từ Hiên Lâm.
Hai đứa con, rốt cuộc đứa nào mới là kẻ có hiếu.
Từ Hiên Lâm nhìn về phía Từ Huy Hùng và Từ Liên.
Từ Huy Hùng và Từ Liên đã sớm hóa đá tại chỗ.
Bọn họ nghìn tình vạn tính cũng không có ngờ tới việc Từ Huy Hoàng có thể cứu sống Từ Hiên Lâm.
Tiêu rồi, tiêu đời rồi, bọn họ không những phải gánh chịu tiếng xấu muôn đời mà còn phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.
Vừa nghĩ tới việc phải ngồi tù, Từ Liên liền suy sụp hoàn toàn.
Bịch một tiếng, cô ta quỳ xuống trước mặt Từ Hiên Lâm, gào khóc: “Ông nội, ông tỉnh rồi, thật tốt quá, thật tốt quá.”
“Đều là do chúng con, chúng con không chăm sóc tốt cho ông, đều là lỗi của chúng con.”
“Sau này chúng con nhất định sẽ hiếu kính bố, cầu xin bố tha cho chúng con một lần.”
Từ Huy Hùng cũng vội vàng dập đầu cầu xin Từ Hiên Lâm tha thứ.
Bọn họ muốn khẩn cầu Từ Hiên Lâm có thể tha cho mình, đừng nói ra sự thật trước mặt mọi người.
Có điều, bọn họ đã khiến Từ Hiên Lâm đau lòng vô cùng, thậm chí còn muốn giết chết ông cụ hai lần, Từ Hiên Lâm tha cho bọn họ mới là lạ ấy.
Từ Hiên Lâm nghiến răng, hung tợn nói: “Từ Huy Hùng, cái thằng khốn nạn này, vì muốn cướp đoạt tài sản của em trai mày mà mày lại muốn hại chết bố ruột mày rồi vu oan hãm hại nó.”
“Mày đúng là không bằng heo chó, sao tao lại sinh ra một thằng súc sinh như mày chứ… Đáng lẽ lúc này mới sinh ra, tao phải bóp chết mày cho rồi.”
Từ Hiên Lâm nói hai câu, vì quá tức giận mà ho khan kịch liệt.
Từ Huy Hoàng vội vàng vỗ lưng thuận khí cho Từ Hiên Lâm.
Mà toàn trường thì đã như ong vỡ tổ rồi.
Tình thế đảo ngược này đúng là quá chấn động, đám người vây xem lại được hóng hớt một tin tức kinh người.
Thì ra là kẻ muốn giết người cướp của là Từ Huy Hùng.
Ông ta vì tiền mà không tiếc hại chết bố ruột và em trai ruột của mình, vừa rồi ông ta còn liên tục hô bắt trộm.
Mà Từ Huy Hoàng bị bọn họ tấn công mới thực sự là đứa con có hiếu.
Đám người tức giận mắng mỏ Từ Huy Hùng.
“Cái thứ súc vật, đúng là không có liêm sỉ.”
“Từng thấy qua kẻ ác mà chưa thấy người nào ác thế này.”
“Đúng là đồ chó hoang, vậy mà lại lừa dối chúng ta, tôi thật muốn dùng một bạt tai táng chết ông ta.”
Đám ký giả kia thấy được tin nón, liền điên cuồng chụp ảnh Từ Huy Hùng và Từ Liên.
Từ Huy Hoàng xông ra ngoài cửa hô to: “Bảo vệ đâu, tới đây.”
“Dẫn hai người này tới đồn công an, bọn họ nhất định phải bị pháp luật nghiêm trị, nếu không thì không an được lòng dân.”
Bảo vệ lập tức xông lên muốn bắt hai người lại.
Từ Huy Hùng hoảng hốt, lại điên cuồng dập đầu: “Bố, con là con ruột của bố mà, Huy Hoàng, anh là anh ruột của em đấy!”
“Các người không thể tuyệt tình như vậy, người một nhà sao có thể là kẻ thù được!”
“Tuyệt tình?”
Từ Hiên Lâm thở hổn hển mắng: “Lúc mày muốn hại chết tao, vu oan cho em trai mày, mày đã hoàn toàn giải thích được ý nghĩa của hai chữ tuyệt tình rồi đấy!”
.