Diệp Huyền Tần hỏi liên tục, khiến Đỗ Hải Đào á khẩu không trả lời được.
Quần chúng vây xem cũng nhao nhao tấn công Đỗ Hải Đào.
“Xin lỗi, phải xin lỗi đi, đường đường là cục trưởng cục y tế, càng không được coi thường mạng người như vậy, suýt chút nữa thì hại chết một mạng rồi, đây là một hành động cực kỳ thiếu trách nhiệm.”
“Xin lỗi không là không đủ, nhất định phải chịu trách nhiệm trước pháp luật mới được.”
“Hừ, ngay cả một bác sĩ nho nhỏ cũng không bằng, còn không biết xấu hổ xưng là Cục trưởng cục y tế.
Cách chức đi!”
Bây giờ, Đỗ Hải Đào bó tay toàn tập rồi.
Nhân viên chính phủ sợ nhất là ba loại người, một là Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật, hai là người lãnh đạo trực tiếp.
Sợ nhất là sự tức giận của người dân.
Nước có thể nâng thuyền, cũng có thể làm lập thuyền.
Như bây giờ nếu ông ta không hạ được sự phẫn nộ của quần chúng, chuyện bị làm lớn thì không những không giữ được chức vụ, mà có khả năng phải bị vào tù.
Ông ta bị ném vào đường cùng, không thể không nhận sợ.
Ông ta vừa xin lỗi, vừa nói: “Anh Tần, thật xin lỗi, lần này là do tôi sai, nên mới khiến anh bị quấy nhiễu nhiều như vậy.”
“Tôi nhất định sẽ ghi nhớ bài học này, về sau sẽ không tạo ra sai lầm tương tự nữa.”
Lúc này ông ta đều uất ức chết rồi.
Từ trước tới này đều là người trong ngành y tới cầu xin ông ta, ông ta chưa từng cúi đầu trước nhân viên ý tế.
Nói xong, ông ta không còn mặt mũi nào nữa, vội vàng che mặt rời đi.
Diệp Huyền Tần lập tức liếc mắt ra hiệu cho đám người Phạm Thúy Lan đang đứng trong đám đông.
Phạm Thúy Lan đánh ba người đám Từ Huy Hùng, lại thay thường phục đi vòng trở lại, chờ đợi dặn dò.
Thấy ánh mắt của Diệp Huyền Tần, cô ta liền hiểu ý, vội vàng âm thầm theo dõi Đỗ Hải Đào.
Trong lòng Phạm Thúy Lan cũng ấm ức vô cùng: Tốt xấu gì mình cũng là sát thủ đứng đầu của tập đoàn sát thủ Tử Dạ, anh lại coi tôi làm người hầu mà sai bảo, đúng là khinh người quá đáng!
Diệp Huyền Tân nhìn đám ký giả truyền thông, nói: “Các người đưa tin sai sự thật chưa được kiểm chứng, tạo nên ảnh hưởng rất lớn tới tập đoàn Diệp Linh và bệnh viện Nhân Ái, các người không định xin lỗi sao?”
Đám ký giả lại nhao nhao hổ thẹn cúi đầu.
Có điều cũng không có ai nói xin lỗi.
Pháp luật của Đại Hạ có lỗ hổng cực lớn trong việc “đưa tin giả”, cho dù bọn họ có đưa tin chưa chính xác thì Diệp Huyền Tần cũng không thể làm gì bọn họ.
Diệp Huyền Tần cười mỉa mai: “Được lắm, được lắm, hi vọng các người có thể cứng rắn đến cùng.”
Dưới sự chỉ trích của quần chúng vây xem, đám ký giả kia liền xám xịt rời đi.
Đỗ Tuyết và đoàn đội phóng viên của mình đi tới bên người Diệp Huyền Tần, nhỏ giọng nói: “Anh Tần, bây giờ chúng tôi phải làm thế nào? Có cần PR cho tập đoàn Diệp Linh không?”
Diệp Huyền Tần nói: “Tạm thời chưa cần.”
“Cô Tuyết, người bên cạnh cô có kẻ người nào đáng tin cậy không, phái người đó trà trộn vào đám ký giả đi.’
“Tôi đoán không nhầm thì một lúc nữa đám ký giả đó se đi làm một vụ giao dịch, bảo người kia lén chụp lại toàn bộ quá trình giao dịch đi.”
Đỗ Tuyết vỗ vai một cậu thanh niên đeo kính đứng cạnh, nói: “Tần Cao, nhiệm vụ lần này giao cho cậu.”
Tần Cao lập tức gật đầu, kích động nói: “Yên tâm đi, tôi cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.”
Nói xong, cậu ta vội vàng đuổi theo, trà trộn vào đám ký giả.
Có thể được boss trọng dụng, liền có thể lên như diều gặp gió.
Diệp Huyền Tần bắt tay đoàn đội phóng viên của Đỗ Tuyết, nói: “Các anh em vất vả rồi.”
“Tất cả hãy về nghỉ ngơi trước đi, dưỡng sức, sau đây sẽ có một trận đại chiến dư luận cần mọi người tới tiếp sức, đến lúc đó lại phải để các anh em vất vả một chuyến nữa rồi.”
Đám phóng viên nhao nhao đồng ý.
“Anh Tần cứ nói đùa, đây là việc chúng tôi nên làm.”
“Trừ gian diệt ác, giúp đỡ chính nghĩa là trách nhiệm của chúng tôi, không có gì vất vả cả.”
Tiễn Đỗ Tuyết vã những người khác, Diệp Huyền Tần đưa Từ Lam Khiết về phòng bệnh.
Còn cấp dưới của Đỗ Tuyết là Tần Cao đã thành công xâm nhập vào đám truyền thông ký giả.
Đám ký giả này ít nhất cũng có bảy tám nhà khác nhau, vàng thau lẫn lộn, trà trộn vào giữa cũng không bị nhận ra nên không ai nghi ngờ Tần Cao cả.
Sau khi bọn họ rời khỏi bệnh viện thì cũng không phải mỗi người một ngả, mà tụ tập đến một nơi hẻo lánh không người.
Cũng không lâu lắm, giám đốc Tào liền chạy tới tụ họp với bọn họ.
Lập tức có ký giả nói: “Giám đốc Tào, ông xem xem có phải nên kết toán số dư còn lại cho chúng tôi không?”
Sắc mặt giám đốc Tào ra vẻ không vui, nói: “Các người không hoàn thành nhiệm vụ, còn muốn đòi số dư cái gì?”
.