Hoàng Chính chửi bới: “Mẹ nó, muốn anh hùng cứu mỹ nhân sao? Tôi còn chưa đồng ý đó.
Nhanh chạy đi, nếu không tôi anh thành phế vật.”
Diệp Huyền Tần trực tiếp bỏ qua lời của Hoàng Chính, chỉ nhìn Nhầm Tiền nói: “Xin lỗi, là tôi đến muộn.
Cô không sao chứ ?”
Nhậm Tiền vội vàng lắc đầu: “Anh Tần, tôi không sao.”
Diệp Huyền Tần thở phào nhẹ nhõm, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hoàng Chính: “Anh dám đánh người của tôi thật sự là ăn tim hùm mật gấu rồi.”
Trái tim Nhậm Tiền vô cùng ấm áp.
Anh Tần nói ra ba chữ ‘người của tôi’, khiến cô miên man mơ tưởng.
“Haha, đánh người của anh thì làm sao? Hôm nay tôi không chỉ đánh người của anh còn đánh luôn anh.
Các anh em, đánh cho tôi!”
Tám người lập tức vây quanh Diệp Huyền Tần, nhanh chóng thu hẹp vòng vây dồn ép anh vào giữa.
Hoàng Chính giơ ống thép lên và giáng xuống Diệp Huyền Tần một lần nữa.
Nhậm Tiền hoảng sợ: “Anh Diệp, anh chạy nhanh ra ngoài đi mặc kệ tôi…”
Diệp Huyền Tần đem Nhầm Tiền bảo vệ sau lưng: “Trốn phía sau tôi đừng nhúc nhích.”
Nhìn bóng lưng oai phong lẫm liệt của Diệp Huyền Tần, Nhậm Tiền vừa bối rối vừa mê đắm.
Cảm giác an toàn chưa từng có ập đến khiến cô say mê không muốn thoát ra.
Đối mặt với sự bao vây của đám người này, Diệp Huyền Tần cũng không gấp gáp, tùy ý vươn tay ra, dễ dàng chộp lấy ống thép mà Hoàng Chính đánh rơi.
Sau đó, anh dễ dàng tóm lấy ống thép.
Lúc này, đối phương đã xông tới trước mặt, điên cuồng tấn công Diệp Huyền Tần.
Diệp Huyền Tần không né tránh, anh chỉ đập mạnh ống thép trong tay, Tốc độ quá nhanh, tất cả mọi người hoàn toàn không thấy được thân ống thép, chỉ có thể nhìn thấy dư ảnh.
Năm giây!
Chỉ trong năm giây, hiện trường im bặt.
Diệp Huyền Tần vẫn đứng trong đám đông vây quanh, bất động, vô sự.
Còn tám công nhân kia tất cả đều nằm trên mặt đất, không che đầu thì ôm bụng, la hét liên tục, lăn lộn trên sàn, trong lòng khiếp sợ.
“Tôi đi đây, người này quá đáng sợ!”
“Cái màn này đánh nhau nào còn ghê gớm hơn phim.”
“Một địch mười hóa ra là có thật! Có người đàn ông thế này bên cạnh bà chủ e rằng tiền lương của chúng ta sẽ không đòi được!”
“Chết tiệt! Lương của tôi phải làm sao?”
Hoàng Chính bị đánh ngã xuống đất vô cùng thấp thỏm, thậm chí là sợ hãi.
Anh ta đã tự mình chiến đấu với Diệp Huyền Tần và hiểu rõ sức mạnh của Diệp Huyền Tần.
Người này mạnh mẽ mà đến mức dùng tay chặn ống thép, thủ pháp như thế chính là cao thủ.
Anh ta không dám đứng dậy đánh tiếng, chỉ có thể dùng miệng vận động quần chúng.
“Đúng là khốn nạn, còn nợ tiền công của chúng ta, vậy mà còn đánh người.
Các anh em ơi, chuyện này làm sao có thể chịu được? Mọi người đúng là nhu nhược mà!”
Phương pháp châm ngòi này rất hiệu quả, đội ngũ công nhân thực sự trở nên tức giận và bắt đầu đứng dậy mạnh mẽ hơn.
“Đúng là khinh người quá đáng!”
“Vừa nợ lương vừa đánh người, không cho người ta còn đường sống mà!”
“Một công ty như vậy thòi lưu lại làm gì, từ chức, tôi từ chức.”
“Tôi cũng từ chức.”
Ở bên cạnh, Hồ Nghiễm Thắng tỏ vẻ đắc thắng, anh ta không ngờ rằng sẽ có kết quả ngoài mong đợi.
Vốn dĩ anh ta không bao giờ nghĩ rằng Diệp Huyền Tần lại liều lĩnh đánh người dẫn đến công nhân đòi từ chức như thế
Sắc mặt của Nhậm Tiền từ đỏ thành xanh bây giờ đã muốn trắng.
Diệp Huyền Tần đánh người, bọn họ hoàn toàn mất lòng công nhân, cảnh tượng càng ngày càng mất kiểm soát.
“Tôi phải làm sao đây?” – Cô bất lực nhìn Diệp Huyền Tần.
Diệp Huyền Tần vỗ vỗ vai cô: “Đừng lo lắng, sẽ có người dọn dẹp đống hỗn độn này.”
Nhậm Tiền cười khổ, Diệp Huyền Tần còn không thể dọn dẹp đống hỗn độn này, huống chi là những người khác.
Anh Dương vội vàng đỡ Hoàng Chính dậy, dùng ánh mắt thất vọng nhìn Diệp Huyền Tần.
“Ông chủ, tôi thừa nhận rằng trước đây hành vi của những người này có chút bốc đồng nhưng ông chủ không nên làm khó như vậy.
Nếu công ty đã không quan tâm đến nhân viên của mình như vậy, tôi cũng muốn từ chức.”
.