Tuy nhiên, Hồ Nghiễm Thắng biết sự thật rằng việc nhỏ không thể chịu đựng được sẽ không thành chuyện lớn lớn, anh ta vẫn kìm nén sự tức giận đọc báo cáo.
“Hoạt động kinh doanh của công ty hiện đang suy thoái, hơn nữa ban giám đốc đã trải qua một cuộc thay đổi lớn.
Các nhà cung cấp, phân phối không lạc quan về triển vọng của công ty nên hủy bỏ hợp tác và trả hàng đòi hoàn tiền.”
“Hàng đến tay đại lý không bán được và hàng tồn quá nhiều nên buộc phải hoàn tiền.”
“Tuy nhiên, giờ công ty không có tiền vốn lưu động, lại nợ nước ngoài khá nhiều.
Giờ tôi ngày nào cũng nhận được giấy nhắc nợ của ngân hàng, không có tiền cho họ, cứ đà này thì không bao lâu công ty sẽ sụp đổ.”
Diệp Huyền Tần trầm ngâm nhìn nhà cung cấp: “Anh quyết tâm đoạn tuyệt hợp tác với chúng tôi? Bây giờ tôi có thể cho anh một cơ hội.
Nếu bây giờ anh hối hận, tôi cho phép anh tiếp tục hợp tác với chúng tôi.”
Phốc!
Nhiều người có mặt tại đây không khỏi bật cười.
Đại diện nhà cung cấp Ngô Dụng chế nhạo: “Ông chủ Tần, sợ rằng anh chưa đặt mình vào đúng vị trí.
Bây giờ không phải anh cho chúng tôi cơ hội mà là chúng tôi không cho anh cơ hội.”
“Chúng ta không cung cấp cho công ty, công ty dùng sản xuất cái gì? Không có sản phẩm, công ty sẽ tan hoang.”
“Vậy thì nói thử xem, mấy người có thể cho được cơ hội gì?”
Ngô Dụng nói: “Nói thật với anh, tôi đã điều tra tập đoàn Diệp Linh của anh.”
“Đây là một tập đoàn nhỏ mới thành lập.
Nó mới tham gia vào ngành dược phẩm mà thôi, nước ở chỗ này quá sâu, đến Lỗ Khang anh còn không thể nắm vững được nữa là.”
“Nếu anh sẵn sàng chuyển nhượng một phần hoặc toàn bộ cổ phần của mình cho Hồ Nghiễm Thắng để anh ấy tiếp tục quản lý Lỗ Khang, tôi có thể cho công ty cơ hội, tôi sẽ tiếp tục cung cấp nguyên liệu cho công ty.”
Diệp Huyền Tần không khỏi cười thành tiếng.
Hành vi này hoàn toàn khiến Ngô Dụng tức giận: “Anh cười cái gì hả!”
“Nếu anh không chịu giao cổ phần, bây giờ anh hãy thanh toán tiền cho tôi.
Công ty anh còn nợ tôi 10 tỷ, hôm nay không thể lấy ra được.
Cẩn thận tôi ra tòa kiện anh.”
Đại diện đại lý cũng vội cho biết: “Hàng trả lại chúng tôi đã giao cho các bạn, nhưng việc hoàn tiền vẫn chưa có.
Hôm nay không hoàn thì chờ cơm tù đi.”
Diệp Huyền Tần nhìn Hồ Nghiễm Thắng nói: “Tiểu Thắng, anh nghĩ như thế nào?”
Hồ Nghiễm Thắng bây giờ chỉ có một ý nghĩ, đó là phải đánh chết tên khốn này.
Một câu ‘Tiểu Thắng’ hai cậu ‘Tiểu Thắng’ đúng là muốn tức chết anh ta.
“Làm như thế nào là tùy vào ông chủ Tần anh thôi.”
“Tôi chỉ có thể phân tích ưu và nhược điểm cho anh.
Nếu anh không làm theo những gì họ nói và không thể đưa tiền trong ngày hôm nay, thì với tư cách anh là cổ đông lớn nhất của Lỗ Khang phải đi hầu tòa rồi.”
“Nếu anh làm theo những gì họ nói và chuyển nhượng cổ phần cho tôi, anh sẽ không chỉ phải ngồi tù mà còn nhận được một khoản phí chuyển nhượng lớn.”
“Ăn cơm tù hay nhận tiền, anh tự mình quyết định.”
Diệp Huyền Tần thở dài: “Tôi không dễ dàng gì mới chiếm được cổ phần này.
Tôi cũng phải trả giá đắt, tôi không muốn chuyển.”
Hồ Nghiễm Thắng càng nghe càng tức, cái gì mà vất vả mới có được, rõ ràng là Diệp Huyền Tần nắm được nhược điểm của Hồ Thanh Sơn, uy hiếp ông ta chuyển cổ phần qua không tốn một xu.
Diệp Huyền Tần nói tiếp: “Ngoài việc chuyển nhượng cổ phần, không có cách nào khác để cứu tôi thoát cảnh lao ngực?”
Hồ Nghiễm Thắng bình tĩnh lại và nói: “Có hai cách.”
“Thứ nhất tuyên bố phá sản…”
Diệp Huyền Tần quyết định nhanh nói: “Vậy thì tuyên bố phá sản.”
Tất cả mọi người: “…”
Cái gì mà tuyên bố phá sản, đúng là điên rồi!
Bây giờ phá sản thì về làm gì? Trồng trọt chăn nuôi sao?
Hồ Nghiễm Thắng khóe miệng co giật, không thể ngờ được Diệp Huyền Tần vừa mở miệng đã đòi tuyên bố phá sản.”
.