Chiến Thần Phong Vân


Hồ Nghiễm Thắng tức muốn nổ tung cả đầu nhưng giờ vì bảo toàn bản thân chỉ có thể đồng ý:

“Được, được, được, tôi sẽ chuyển nhượng cho anh, 100% cổ phần.”

Diệp Huyền Tần chế nhạo và vỗ vào mặt Hồ Nghiễm Thắng: “Nếu từ đầu ngoan ngoãn như này không phải tốt hơn sao?”

Anh thản nhiên ném cho Hồ Nghiễm Thắng một bản hợp đồng: “Ký đi.”

Tay chân của Hồ Nghiễm Thắng run lên, Diệp Huyền Tần thậm chí còn chuẩn bị trước hợp đồng.


Trữ Tài Thần quả thực đã thông đồng với Diệp Huyền Tần từ lâu.


Hồ Nghiễm Thắng nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Trữ Tài Thần:

“Tôi muốn biết Diệp Huyền Tần đã cho anh bao nhiêu lợi tích để mua chuộc anh.”

Trữ Tài Thần cười khổ.
Nếu có lợi ích cũng tốt này chính là Diệp Huyền Tần dùng tiền của Vương Minh trấn áp anh ta.


Thấy Diệp Huyền Tần chuẩn bị ký, ba cổ đông còn lại hoảng sợ và can ngăn.


“Anh không ký được.”


“Đây là chén cơm manh áo của chúng ta.
Chúng ta bao nhiêu năm vất vả khổ cực, anh có thể bằng lòng để cho người khác vậy không?”

Hồ Nghiễm Thắng không chịu nghe họ, vì vậy anh ta đã ký tên của mình.


Sau khi ký xong, anh ta vội vã chuẩn bị chạy đi.


Anh ta không thể làm được gì khác ngoài chạy trốn.
Bởi vì có một dây chuyền sản xuất ma túy trong nhà máy dược phẩm này.


Một khi Diệp Huyền Tần tiếp quản nhà máy dược phẩm, anh nhất định sẽ tìm ra dây chuyền sản xuất ma túy đó.


Diệp Huyền Tần không ngăn Hồ Nghiễm Thắng nhưng lấy điện thoại ra và gửi một tin nhắn một cách bình tĩnh.
Sau đó, anh tìm đến các nhà cung cấp và nhà phân phối.


Một bữa tiệc ăn mừng tốt, bây giờ là một bữa tiệc phá sản!

Nhóm đối tác bắt đầu cầu xin, họ không thể mất đơn hàng với công ty Lỗ Khang được.


“Anh Tần, chúng ta trước đó có mắt như mù, chúng tôi sai rồi.”


“Tôi chỉ cần được tiếp tục hợp tác với quý công ty thôi.”

“Tất cả là do Hồ Nghiễm Thắng ép chúng tôi, chúng tôi mới phản đối anh.”

Diệp Huyền Tần giễu cợt: “Trước đây tôi cho mấy người một cơ hội, nhưng mấy người không trân trọng, huống hồ người khác.
Hợp tác lần nữa không cần nghĩ tới.”

Nhìn thấy thái độ dứt khoát của Diệp Huyền Tần bọn họ biết rằng họ đã hoàn toàn tuyệt vọng.


Không thể làm gì khác bọn họ chỉ có thể chán nản rời đi.


Diệp Huyền Tần đột nhiên nói: “Chờ đã.”

“Số tiền mấy người nợ công ty dược phẩm Lỗ Khang chúng tôi, vui lòng trả lại cho chúng tôi càng sớm càng tốt.”

“Khi nào thì chúng tôi nợ anh?”

“Hồ Nghiễm Thắng đã phân phát 70 tỷ khoản vay cho mọi người, phải không? Tôi sẽ cho mọi người một tuần để chuẩn bị số tiền đó.”

Chết tiệt! Số tiền đó đã hoàn toàn bị đánh cắp mà Diệp Huyền Tần vẫn đòi bọn họ, bọn họ làm sao có thể có được số tiền khổng lồ đó trả cho anh?

Đại diện nhà hợp tác Ngô Dụng chửi: “Khốn nạn! Đó là tiền trả của chúng tôi, chúng tôi xứng đáng được hưởng”

Diệp Huyền Tần giễu cợt: “Thật sao? Anh chắc chắn? Theo những gì tôi biết Lỗ Khang này kinh doanh bẩn thỉu, các người đều có liên lụy.”

“Trông một tuần không thấy 70 tỷ đó thì cứ chờ tôi thông báo chuyện kinh doanh không sạch sẽ này ra ngoài đi!”

Cái gì? Không sạch sẽ?”


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận