Nhớ lại những chuyện cũ, trong lòng Từ Lam Khiết liền bùng lên một ngọn lửa giận trước nay chưa từng có, căm hận sự độc ác của gia đình nhà bác cả.
Cô cũng không hối thúc anh nữa.
Thậm chí, trong lúc này, Từ Liên còn gọi điện qua hối cô một lần, cô cũng không thèm tiếp.
Sau khi dùng xong bữa sáng, Diệp Huyền Tần lau miệng, nói với vợ chồng Từ Huy Hoàng: “Bố mẹ, hai người có muốn đi cùng luôn không?”
“Một lát nữa ông nội cũng sẽ đến xưởng thép.”
“Ông nội nợ hai người một tiếng xin lỗi, nhiều năm như thế rồi, hôm nay ông ấy cũng nên nói ra lời đó đi thôi.”
Từ Huy Hoàng vẫn còn đang do dự, Lý Khả Diệu đã sảng khoái trả lời: “Đi, đương nhiên là phải đi rồi.”
“Lúc trước là do Từ Huy Hoàng không có bản lĩnh gì, gia đình chúng ta mới bị ông lão coi thường.”
“Bây giờ con gái và con rể tôi ra mặt rồi, ông ấy phải cầu xin đến chỗ chúng ta, để tôi nhìn xem, ông ấy còn dám xem thường chúng ta nữa không.”
“Đi thôi!”
Cả nhà gọn gàng đi xuống lầu, lại đụng mặt đội trưởng đội bảo vệ của khu bất động sản.
Đội trưởng Trường nhiệt tình chào hỏi Từ Huy Hoàng, còn châm cho ông một điếu thuốc.
Chuyện này trước nay chưa từng có!
Từ Huy Hoàng tràn đầy sự hãnh diện.
Từ khi thừa nhận người con rể này, lúc đi trong khu nhà này thì sống lưng của ông vẫn luôn thẳng tắp, đầu cũng được ngẩng cao, được thơm lây không ít.
Rất nhanh, bọn họ đã đến xưởng thép, nhìn thấy Từ Liên.
Từ Liên đã suy sụp đi rất nhiều, trên khuôn mặt tràn ngập sự mệt mỏi.
Nhìn thấy Từ Lam Khiết, cô ta vội vàng chạy đến: “Chị Lam Khiết, đây là giấy tờ đất, chị mau cầm đi…”
Diệp Huyền tần ngăn Từ Lam Khiết lại: “Ông nội đâu? Tôi đã nói rồi, muốn để ông nội tự mình đưa giấy tờ đất lại cho chúng tôi.”
Từ Liên nói: “Ông nội vẫn đang trên đường đến, sẽ đến đây ngay thôi.”
Diệp Huyền Tần nói: “Đợi ông ấy đến lại nói tiếp.
Bố mẹ, Lam Khiết, chúng ta đến văn phòng đợi đi.”
“Được.” Từ Lam Khiết đồng ý một câu, dẫn cả nhà đi vào phòng làm việc.
Từ Liên hận đến mức ngứa răng ngứa lợi.
Được, tao sẽ cho nhà chúng mày đắc ý một chút.
Đợi đến khi chúng mày tiếp nhận lại xưởng thép này rồi, tao sẽ lập tức để cho cảnh sát đến bắt chúng mày đi.
Không lâu sau, ông nội Từ Hiền Lâm đã đến nơi.
Lửa giận của ông ta đã cao ngút trời.
Thật ra, ông ta biết con trai lớn của mình Từ Huy Hùng đã bị bắt giam.
Cũng biết Từ Liên sốt ruột muốn trả lại xưởng thép, là muốn để cho gia đình Từ Lam Khiết chịu tội thay trong tù giam.
Nhưng ông ta không những không trách Từ Liên, thậm chí còn căm hận cả gia đình Từ Lam Khiết.
Đều tại lúc trước thép do Từ Lam Khiết phụ trách không đảm bảo tiêu chuẩn, mới hại cho Từ Huy Hùng bị bắt đi.
Bây giờ để cho Từ Lam Khiết ngồi tù thay cho Từ Huy Hùng cũng là chuyện đương nhiên thôi.
Nhưng bọn chúng lại bắt ông ta tự mình đến đây, thật sự là ngông cuồng quá đáng!
Ông ta không hề suy nghĩ một chút nào, lúc đầu ông ta đã cấu kết với nhà của bác cả cướp đoạt xưởng thép này.
Từ Liên vội vàng chạy ra đón, trong bụng tràn đầy sự ủy khuất: “Ông nội, ông đến rồi!”
“Gia đình nhà chú ba Huy Hoàng thật quá đáng, không những làm nhục con, hơn nữa còn nói người như ông tuy già nhưng không đáng để tôn trọng, đối xử bất công với gia đình bọn họ.”
Từ Hiền Lâm tức giận đến xanh mặt: “Hừ, nói ông bất công! Đúng là ăn trúng gan hùm gan hổ rồi.”
“Sao tôi lại có thể sinh ra một thứ mất dạy bất hiếu như thế chứ.”
“Đi, kêu một nhà bọn chúng ra đây, hôm nay ông sẽ trút giận cho con.”
Từ Liên vội vàng đồng ý, chạy vào gọi gia đình Từ Huy Hoàng ra.
“Bố, bố đến rồi đó sao.” Từ Huy Hoàng cung kính chào hỏi.
Từ Hiềm Lâm không mặn không nhạt nói: “Từ Huy Hùng, cánh của anh cứng rồi, muốn để đích thân tôi tới đây đưa giấy tờ đất cho anh luôn sao?”
“Đồ bất hiếu!”
Từ Huy Hoàng không dám hó hé phản bác lại.
Lý Khả Diệu không phục nói: “Bố, lúc trước là bố tự tay giao giấy tờ đất lại cho anh cả, bây giờ đột nhiên lại muốn trả lại, chúng con phải tìm bố chắc chắn lại việc này chứ, có đúng không ạ?”
Từ Hiền Lâm trừng mắt nhìn Lý Khả Diệu: “Bây giờ tôi đang nói chuyện với con trai tôi, người ngoài không có tư cách xen mồm vào.”
Lý Khả Diệu tức giận đến nghẹn lời.
Gả vào nhà họ Từ nhiều năm như thế rồi, nhưng vẫn là người ngoài…
Từ Hiền Lâm, cũng đủ tuyệt tình.
Diệp Huyền Tần mở miệng nói: “Ông nội, cháu nghĩ là ông chắc chắn biết hiện giờ bác cả đang ở đâu nhỉ, cũng biết việc giao giấy tờ đất lại cho chúng cháu đồng nghĩa với việc gì, đúng không?”
Từ Kiến Quốc hiểu rõ nhìn Diệp Huyền Tần một cái: “Im mồm, không có thời gian phí lời với cậu.”
“Lam Khiết, bây giờ tôi đã đích thân đến đây rồi, cô mau nhận lại giấy tờ đất này đi.””
.