Từ Lam Khiết cũng có chút trách cứ: “Đúng đó Huyền Tân, biểu hiện của anh ngày hôm nay quả thực là có chút miễn cưỡng khiến người hài lòng”
Diệp Huyền Tần thở dài liên tục: “Ôi, biết người biết mặt mà không biết lòng, ngoài mặt Thiếu Mã Gia này lịch sự, nhưng người càng như vậy lại càng nguy hiểm”
Từ Nam Huyên quát lớn: “Câm mồm, anh là ngưỡng mộ người ta có năng lực hơn mình, có quyền lợi hơn mình, và có tiền hơn mình thì có.
Hừ, ngoài gièm pha mấy câu sau lưng ra thì anh còn có bản lĩnh gì nữa đâu”
Diệp Huyền Tân liếc mắt nhìn cô: “Cô thích nói gì thì nói, sớm muộn cũng có một ngày cô phải hối hận thôi.
Ngoài ra cảnh cáo cô một câu, mấy ngày gân đây đừng có uống rượu”
Phần lớn cổ trùng đều mẫn cảm nhất với cồn, nếu Từ Nam Huyên uống rượu sẽ lại càng khiến cổ độc phát tác nhanh hơn.
Từ Nam Huyên khinh thường nhìn anh: “Ở tiệc rượu không uống rượu, còn không phải là đắc tội với người ta hay sao? Anh muốn tôi đắc tội với những ông trùm ở buổi tiệc thì cứ nói thẳng! Bỏ đi, chẳng thèm nói với anh nữa, Lam Khiết, chị đi trước đây, tối nay chị sẽ tới đón em, chúng ta cùng đi tới buổi tiệc.
Cô cũng rời đi.
Từ Lam Khiết hít một hơi sâu, rồi nói với Diệp Huyền Tân: “Huyền Tân, hay là, tối nay anh đừng tới buổi tiệc nữa.
Dù sao anh cũng không thuận mắt anh Mã, không nhìn thấy thì sẽ không phiền lòng”
Cô lo sợ Diệp Huyền Tân đi cùng tới buổi tiệc sẽ làm hỏng việc lớn.
Diệp Huyền Tân lại chẳng đáp lại gì.
Bây giờ anh đã chắc chăn rằng Thiếu Mã Gia và Trùng Gia là người cùng nhất mạch với Hồ Thanh Sơn, và là đối thủ một mất một còn của mình.
Bọn họ có lòng dạ độc ác, giết người như ngóe, mục đích tiếp cận Từ Nam Huyên và Từ Lam Khiết không hề đơn giản Sức của hai cô gái này hai tay trói gà không chặt, vậy làm sao có thể an toàn ở buổi Hồng Môn Yến này được chứ: Anh nói: “Bỏ đi, tối đến lại nói sau”
Trên xe Bentley của Thiếu Mã Gia, Trùng Gia cẩn thận hỏi: “Thiếu Mã Gia, cậu cũng biết tên Diệp Huyền Tân đó chính là kẻ địch mà chủ nhân muốn cậu diệt trừ mà đúng không”
Thiếu Mã Gia gật đầu: “Đương nhiên là tôi biết”
Trùng Gia: “Vậy… tại sao hôm nay cậu còn dùng cơm chung một bàn với người đó?”
Thiếu Mã Gia đáp: “Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng, tôi chỉ đang cố tìm kiếm chi tiết về kẻ địch mà thôi.”
Trùng Gia cười khổ.
Ông ta chẳng thèm tin lời nói dối Thiếu Mã Gia, anh ta chỉ đơn giản là đang tán gái mà thôi.
Ông ta thở dài khuyên cậu một câu, tuyệt đối đừng vì nữ sắc ược rồi, Thiếu Mã Gia, mà làm hỏng chuyện lớn của chủ nhân”
Thiếu Mã Gia mỉm cười: “Có phải ông cho rằng, tôi tiếp cận hai cô gái đó chỉ đơn giản là để chơi đùa thôi đúng không? Sai, hoàn toàn sai, thực ra, đây là một trong những mưu kế của tôi để đối phó với Diệp Huyền Tân”
Trùng Gia có chút hứng thú nói: “Ồ, xin rửa tai lắng nghe”
Thiếu Mã Gia đáp: “Tôi biết Diệp Huyên Tân rất quan tâm đến người vợ này của cậu ta, thậm chí còn coi cô ta quan trọng hơn cả tính mạng của mình.
Nếu tôi làm nhục vợ cậu ta, thậm chí là giết chết cô ả, vậy ông nói xem liệu cậu ta có sụp đổ hay không? Ha ha, giết người không bằng giết tâm, tôi không chỉ muốn giết chết cậu ta, mà còn muốn giết tâm của cậu ta nữa!”
Trùng Gia gật đầu với vẻ đăm chiêu: “Đây quả thực cũng được xem là một cách hay.
Nhưng, Thiếu Mã Gia, cậu vẫn nên nhớ một điều, phụ nữ chỉ là đồ chơi…”
Thiếu Mã Gia vung tay một cách mất kiên nhãn: “Biết rồi biết rồi.
Đúng rồi, tôi muốn ông hạ Dâm Tình Cổ vào Từ Nam Huyên, ông đã hạ chưa?”
Trùng Gia gật đầu: “Hạ rồi”
Thiếu Mã Gia cười đê tiện: “Có Dâm Tình Cổ rồi, Từ Nam Huyên chỉ cần uống một chén rượu rồi sẽ ngoan ngoãn lên giường của tôi ngay! Về phần Từ Lam Khiết đó, có Diệp Huyền Tân ở bên cạnh nên nhất thời không tiện ra tay.
Nhưng tôi đảm bảo, không đến bảy ngày, Diệp Huyền Tần sẽ chết, đến lúc đó Từ Lam Khiết sẽ thuần phục dưới háng tôi thôi!”
Xế chiều, Diệp Huyền Tân gọi cho Thẩm Hải: “Ông Hải, bữa tiệc của thương hội Tứ Hải có mời ông tới đúng không?”
.