Chiến Thần Phong Vân


Từ Lam Khiết mắng một câu “về nhà sẽ tính sổ với em sau”, rồi cúp điện thoại €ô nhìn chủ tịch Hàn với vẻ mặt xin lỗi và nói: “Chủ tịch Hàn, thực sự xin lỗi ngài, đứa em gái này của tôi không hiểu chuyện Chủ tịch Hàn phất tay và cười ha ha: “Ha ha, không sao không sao, từ lúc tôi lên làm chủ tịch cho đến nay, đã lâu rồi không nghe được tiếng nói của quần chúng.
Mắng hai câu cũng tốt, tôi sẽ coi như quần chúng đang nghiêm khắc thúc giục mình”

Trong lòng mọi người lại nổi lên sóng to gió lớn Thân phận của Diệp Huyền Tần này rốt cuộc phải tôn quý đến mức nào.
Thư ký của vợ anh măng chủ tịch thành phố là lão già lừa đảo, mà chủ tịch thành phố lại không hề tức giận một chút nào, cũng không hề truy cứu!

E rằng cũng chỉ có ông trùm trong tỉnh mới có tư cách này mà thôi.


Tình thế xoay chuyển, hiện tại Thiếu Mã Gia chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Diệp Huyền Tân.


Nhưng trong kiếp sống làm lính đánh thuê hai mươi năm của mình, anh ta vẫn còn cái nhìn đại cục này.


Anh ta cố nén sự nhục nhã, đi đến bên cạnh chủ tịch Hàn và nói: “Chủ tịch Hàn, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi, mời ngài lên ghế chủ ngồi.
Ngài là vị khách tôn quý nhất ngày hôm nay của chúng tôi, ngồi ở ghế dưới không.



thích hợp cho lắm”

Chủ tịch Hàn rất kín đáo phê bình anh ta, dựa vào cái gì lại sắp xếp cho cậu Diệp ngồi dưới.
Ông ta nói với sắc mặt bất mãn: “Cậu Diệp chỉ có thể ngồi ghế dưới, vậy làm sao tôi dám ngồi ở ghế chủ chứ? Tôi ngồi chung một bàn với cậu Diệp là được rồi”

Thiếu Mã Gia bất chấp khó khăn, nhìn Diệp Huyền Tần và bảo: “Cậu Diệp, cậu không ngại thì cũng lên ghế chủ ngồi đi”

Diệp Huyền Tân cười: “Không phải vừa rồi anh nói ghế chủ hết chỗ, kêu tôi ngồi ở ghế dưới hay sao? Tôi cảm thấy chỗ này rất tốt, không muốn chuyển”

Thiếu Mã Gia càng tức giận hơn.
Vậy mà anh ta lại dám từ chối lời mời của mình, đây là đang vả vào mặt mình trước mặt mọi người mà! Họ Diệp kia, ông đây và anh chưa xong đâu!

Cuối cùng, Diệp Huyền Tân và chủ tịch Hàn vẫn không chuyển vị trí, mà ngôi ở ghế dưới dùng bữa.
Nói là ghế dưới, nhưng chủ tịch Hàn ngồi ở nơi đó, thì nó nghiễm nhiên là ghế trên.


Tiêu điểm của hiện trường đều tập trung vào vị trí này, thi thoảng sẽ có người đi lên kính rượu và lấy lòng.


Bàn của Thiếu Mã Gia lại vắng vẻ không thể tưởng tượng nổi, không có người nào để ý đến.
Suốt toàn bộ quá trình anh ta không nói lấy một lời, chỉ uống rượu giải sầu.
Từ Nam Huyên mấy lần muốn an ủi anh ta, nhưng lại không biết nên an ủi thế nào, nên chỉ có thể từ bỏ.


Bởi vì trong cơ thể có cổ độc, chủ tịch Hàn không thể uống rượu, cho nên chỉ ngồi một lát rồi rời đi Chủ tịch Hàn vừa đi, Từ Lam Khiết đã nói với Diệp Huyền Tân bằng vẻ mặt áy náy: “Huyền Tân, thật sự xin lỗi anh chuyện lúc trước, em nên tin anh mới phải”

Diệp Huyền Tân vuốt mái tóc dài của cô một cách thân mật: “Lam Khiết, lại nói lời ngốc nghếch này nữa rồi, chúng ta là người một nhà, nói xin lỗi với không xin lỗi gì chứ”


Từ Lam Khiết cười ngượng ngùng: “Đúng rồi Huyền Tân, làm thế nào mà anh lại quen chủ tịch Hàn thế, sao lúc trước chưa từng nghe anh nói qua.


Diệp Huyền Tân đáp: “Ồ, chủ tịch Hàn mắc phải một căn bệnh khó chữa, chỉ có anh mới có thể cứu ông ấy.
Ông ấy có thể không tôn kính một ân nhân duy nhất cứu mình như anh một chút sao?”

Từ Lam Khiết “ð” một tiếng với vẻ đăm chiêu, bán tín bán nghi.


Nếu chỉ là chữa bệnh, cũng không cần thiết phải kính trọng như vậy.


Người này làm mình tức chết đi được, thật muốn mổ xẻ anh ra, xem xem rốt cuộc anh còn giấu bao nhiêu bí mật nữa.


Lúc này, lần lượt có người đi lên kính rượu Diệp Huyền Tân đế lôi kéo quan hệ.


Từ Nam Huyên nhìn đến nóng cả mắt.


Dựa vào cái gì, con mẹ nó anh dựa vào cái gì chứ? Anh chỉ là một thằng ăn bám dựa vào vợ mình, bản lĩnh đánh rắm cũng chẳng có, chỉ biết chút y thuật mà thôi.

Dựa vào cái gì mà cướp mất danh tiếng của anh hùng cái thế của tôi!

Để trút giận cho anh hùng cái thế, Từ Nam Huyên chủ động đứng ra, cười lạnh và bảo: “Hừ, các người đừng bị vẻ ngoài của anh ta lừa.
Thực ra người này chỉ là một thằng đàn ông ăn bám, ăn của vợ, uống của vợ, xe hay nhà cũng đều là của vợ.
Anh ta muốn tiền nhưng không có tiền, muốn quyền nhưng không có quyền, cùng lắm chỉ là cáo mượn oai hùm mà thôi”

Mọi người đều ngạc nhiên Đồ ăn bám sao? Sao chủ tịch Hàn có thể tôn kính một tên ăn bám được chứ?

Thiếu Mã Gia cũng chế nhạo: “Theo tôi được biết thì cơ thể của chủ tịch Hàn rất khỏe mạnh, cũng không có bệnh gì hết.
Anh sẽ không dùng tà thuyết mê hoặc người khác, lừa gạt chủ tịch Hàn nói ông ấy mắc bệnh khó chữa, chỉ có anh mới có thế cứu ông ấy đấy chứ, Anh làm vậy là mắc tội khi quân, ở cổ đại phải bị chém đầu đấy!”

Mọi người lập tức nổi lòng nghỉ ngờ, và bàn luận sôi nổi.



.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận