Anh ta túm lấy quần của Từ Nam Huyên, rồi dùng lực kéo mạnh một cái, quần của cô bị xé rách một cái lỗ to.
Phần đùi xinh đẹp lộ ra lại càng kích thích thần kinh của Thiếu Mã Gia hơn.
Lúc này, anh ta đã sắp bị dục hỏa đốt chết rồi.
Ong!
Đầu óc của Từ Nam Huyên nổ tung ngay tại chỗ.
Anh hùng cái thế vì muốn chiếm hữu mình mà đánh mình, còn mắng mình là con điếm thối tha, đồ tiện nhân, nói phía dưới của mình ướt đắm Đây chính là anh hùng cái thế của mình sao? Không, là giả, anh ta chắc chắn là đồ giả mạo.
Anh ta là một tên lưu manh, không phải là anh hùng cái thế của mình!
Từ Nam Huyên sợ hãi, đứng dậy muốn chạy ra ngoài.
Nhưng không ngờ Thiếu Mã Gia lại túm tóc cô, rồi ném cô lên giường: “Muốn chạy sao? Không có cửa đâu cưng”
‘Từ Nam Huyên gào khóc như bị bệnh tâm thần: “Anh không phải là anh hùng cái thế của tôi, anh là đồ giả.
Anh thả tôi đi ngay, bằng không anh hùng cái thế của tôi sẽ không tha cho anh đâu”
Thiếu Mã Gia lại càng cười ngang ngược hơn: “Anh hùng cái thế? Tôi cũng chưa bao giờ nói với cô tôi là anh hùng cái thế của cô hết, là cô tự mình nói đấy nhé”
Á! Bây giờ Từ Nam Huyên chỉ hận không thể chết quách đi cho rồi!
Minh bị vẻ ngoài của anh ta lừa gạt!
“Lửa đảo, đồ lừa đảo chết tiệt!” Từ Nam Huyện gào khóc.
Thiếu Mã Gia: “Lừa đảo? Đúng vậy, vì có được cô mà ông đây cũng lừa cô không ít đấy.
Biết sao không? Nửa ngày trước ông đây đã hạ độc cô rồi, chỉ đợi cô uống rượu rồi phát tác, chủ động bò lên giường của ông đây mà thôi”
“Hạ độc?” Cả người cô run lên.
Chẳng trách mình chỉ uống một ly rượu mà đã say như vậy rồi, hóa ra là do bị hạ độc từ lâu.
“Anh… anh hạ độc tôi từ khi nào…” Giọng nói của cô run rẩy dữ dội.
“Vốn dĩ nếu Diệp Huyền Tân Ngăn cô, cô không bắt tay với Trùng Gia thì sẽ không trúng độc, nhưng đáng tiếc, cô vẫn cứ kiên trì bắt tay với Trùng Gia.
Còn nữa, nếu cô nghe lời Diệp Huyền Tân không uống rượu, thì độc cũng sẽ không phát tác đâu, nhưng tiếc ghê cơ, cô cũng chẳng thèm nghe lời anh ta.
Ha ha, đây là cô tự tìm đấy nhé, không thể trách người khác được!”
Cái gì? Anh nói gì cơ?
Lời nói của Thiếu Mã Gia giống như một quả búa tạ đập mạnh vào lòng Từ Nam Huyên.
Ý thức vốn đang mơ hồ của cô cũng lập tức tỉnh táo vài phần.
Hóa ra Diệp Huyền Tần ngăn cản mình bắt tay với Trùng Gia, và khuyên cô đừng uống rượu, vốn không phải là phá đám, cũng không phải là làm trò cười cho thiên hạ, hay là tìm cảm giác tồn tại.
Mà anh thật lòng thực dạ muốn tốt cho mình.
Nhưng mình không những không nghe lời anh, thậm chí còn châm chọc khiêu khích anh, tùy ý sỉ nhục anh..
Tôi đáng chết, tôi có mắt không tròng, tôi coi lòng tốt thành lòng lang dạ thú, đều là lỗi của tôi! Hu hu, Diệp Huyền Tân, tôi đã sai rồi, tôi thật sự biết lỗi rồi, cầu xin anh hãy cho tôi một cơ hội, lại tới cứu tôi đi, được không?
Thế nhưng, cô biết, cô đã không còn cơ hội nữa rồi.
Nỗi tuyệt vọng và tự trách sâu thẳm đã hoàn toàn nhấn chìm cô.
Thiếu Mã Gia thèm khát khó nhịn, trực tiếp phủ lên người Từ Nam Huyên.
Từ Nam Huyên vô cùng sợ hãi, vội vàng đá hai đôi chân dài, đạp vào người Thiếu Mã Gia.
Thiếu Mã Gia năm lấy giày cao gót của cô, rồi đưa lên mũi, dùng sức hít một hơi.
“Thơm, thơm quái Người đẹp, cô hoàn mỹ đến mức thật giống như một tác phẩm nghệ thuật vậy.
Ngay cả chân cũng thơm nữa, trên người chắc chắn còn thơm hơn.
Ha ha, tôi đến đây”
“Biến thái, biến thái chết tiệt!”
Từ Nam Huyên gào thét như mắc chứng cuồng loạn, dùng hết toàn bộ sức lực toàn thân lăn lộn, muốn lăn ra ngoài.
Nhưng cô lăn một cái, lại đập mạnh đầu vào tủ đầu giường, lập tức chảy máu Dâm Tình cổ trong người cô vốn đã bùng phát, lại thêm đập đầu nữa nên ý thức càng mơ hồ hơn.
Bây giờ cô thậm chí còn không có sức mở mắt ra nữa.
Xong rồi, lần này hoàn toàn xong rồi Hai hàng nước mắt hối hận chảy xuống từ khóe mắt.
Mà ngay vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, chỉ nghe thấy một tiếng “âm” vang lên, cửa đột nhiên bị đá văng.
Một bóng người khôi ngô cao lớn xông vào.
Đối phương mặc y phục dạ hành, chỉ để lộ mỗi đôi mắt, không nhìn rõ gương mặt.
.