Nhưng, Thiếu Mã Gia lại cảm thấy thân hình này vô cùng quen mắt!
Anh ta mắng to: “Đồ khốn, ai cho mày vào đây, mau cút ra ngoài! Bằng không, ông đây sẽ ném mày từ nơi này xuống!”
Người mặc đồ đen liếc mắt nhìn Từ Nam Huyên, đôi mắt lập tức lóe lên ánh lửa tức giận.
Anh xông thẳng về phía Thiếu Mã Gia mà không hề do dự! “Là mày muốn chết đấy nhé!” Thiếu Mã Gia cũng nổi giận, chuẩn bị lấy cứng đối cứng với đối phương.
Anh ta là con át chủ bài ở đội lính đánh thuê suốt hai mươi năm, chưa bao giờ từng ra tay.
Hôm nay, sẽ chính thức rút kiếm!
Trong nháy mắt đối phương tung chân tới, Thiếu Mã Gia cũng lập tức vung chân ra!
Bốp! Hai chân va chạm vào nhau, âm thanh nặng nề phát ra và rất nhiều tro bụi bị đánh tung lên!
Giây tiếp theo, cơ thể của Thiếu Mã Gia đột nhiên bay lên lơ lửng, rồi đâm thẳng vào cửa số.
Cửa số thủy tinh dày và nặng trực tiếp bị đập vỡ!
Cơ thể của Thiểu Mã Gia ngã xuống lầu.
Móa nó chứ!
Mẹ kiếp!
Thiếu Mã Gia liên tục gầm lên kinh hãi.
Anh ta hiểu rõ thực lực của mình nhất, không nói là thiên hạ vô địch, nhưng ít nhất cũng phải là cao thủ hàng đầu!
Ở Đại Hạ này không có quá mười người có thể chống lại mình.
Nhưng bây giờ mình lại không thể đỡ nổi một chiêu dưới tay người mặc đồ đen!
Rốt cuộc thực lực của đối phương phải khủng khiếp đến mức nào!
Tông sư! Đúng, anh ta chắc chắn là tông sư! Ngoài tông su ra thì không có người nào có thể thắng được mình! Từ khi nào mình lại chọc giận một nhân vật cấp bậc tông sư vậy!
Người mặc đồ đen không để ý đến Thiếu Mã Gia, mà vội vàng đi về phía Từ Nam Huyên rồi nhẹ nhàng ôm cô dậy.
Lúc này, ý thức của Từ Nam Huyên đã hoàn toàn mơ hồ.
Cô đã quên hết mọi thứ, bao gồm cả Thiếu Mã Gia, bao gồm cả tình cảnh hiện tại, thậm chí còn quên luôn mình là ai.
Cô chỉ biết, cơ thể của mình khô nóng khó chịu, như thể có một ngọn lửa đang bùng cháy bên trong cơ thể, khiến cô sắp nóng chết.
Bản năng của cơ thể khiến cô nắm lấy tất cả những thứ có thể đụng phải theo bản năng.
Cô ôm lấy cổ của Diệp Huyền Tân, xé quần áo trên người mình xuống, rên rỉ: “Cứu tôi với… cứu tôi với… cứu tôi, cứu tôi… tôi sắp chết nóng rồi..”
Diệp Huyền Tân lập tức đỏ mặt.
Tuy nói sắc đẹp của Từ Nam Huyên không bằng Từ Lam Khiết, nhưng nếu nói về mê người, thì cô tuyệt đối là số một thiên hạ.
Vóc dáng bốc lửa đón, làn da trắng nõn, tiếng rên rỉ gợi cảm, cùng với đôi chân đẹp láng min, quả thực khiến đàn ông dục tiên dục tử.
Diệp Huyền Tân tuân thủ nguyên tắc “vô lễ chớ nhìn”, rồi ôm cô đi ra ngoài.
Nhưng Từ Nam Huyên giãy dụa mãnh liệt, còn liên lục đòi hôn.
Làn hương mà cô thở ra, khiến anh ý loạn tình mê.
Diệp Huyền Tân dứt khoát nhìn thẳng về phía trước, không nhìn cô nữa, cũng cố gắng không hít thở…
Nhưng, hiệu quả rất nhỏ.
Vất vả lắm mới xuống được tầng dưới, và chui vào trong một chiếc xe, nhưng Từ Nam Huyên lại càng vặn vẹo dữ dội hơn.
Tài xế lái xe, Độc Lang, rõ ràng chính là sĩ quan Trần Huy vừa rời đi,
Độc Lang liếc nhìn Từ Nam Huyên, lại nhìn người mặc đồ đen, cười khà khà: “Anh, em xuống hút điểu thuốc nhé.” Người mặc đồ đen kéo khăn che mặt xuống, đó chính là Diệp Huyền Tần.
Diệp Huyền Tân tức giận quát một câu: “Câm miệng, lái xe.” Độc Lang bị quở trách, tủi thân đáp một tiếng “vâng” rồi lái xe đi.
Từ Nam Huyên giãy dụa dữ dội, Diệp Huyền Tần không cách nào chữa trị được cho cô nên chỉ đành vung tay, bổ lên gáy cô một phát.
Cô đảo mắt, trực tiếp hôn mê.
“Cuối cùng cũng im lặng” Anh thở dài một hơi.
Độc Lang bĩu môi.
Anh mình đúng là còn thẳng hơn cả thẳng nam sắt thép.
Người ta chủ động nhảy vào ôm ấp, anh không đồng ý cũng thôi đi, lại còn đánh ngất người ta ngay tại trận… quả đáng lắm rồi.
Diệp Huyền Tân rút một ngân châm ra, châm cứu, lấy máu, đắp lưu huỳnh, áp chế cổ trùng trên người Từ Nam Huyên
Anh vẫn luôn mang lưu huỳnh bên người từ lúc biết đối thủ hiểu vụ cổ.
Ước chừng tầm mười mấy phút, sắc mặt của Từ Nam Huyên cuối cùng cũng hồi phục lại không ít, tim đập và hô hấp cũng trở nên bình thường.
Độc Lang lái xe đến đích đến: Cửa lớn quân khu tinh!
Ở cửa lớn của quân khu tỉnh, hàng ngàn binh sĩ mà anh ta đã dẫn tới trước đó đều đang đợi ở đây như cũ.
Diệp Huyền Tần nói với anh ta: “Phải một nữ binh sĩ đưa cô ta tới nhà khách gần đây nghi ngơi đi.”
Độc Lang vội vàng gật đầu: “Tuân lệnh.”
.