Ối mẹ ơi!
Mạc Khả Như kinh ngạc kêu lên một tiếng, sau đó hai mắt trợn trắng, lập tức sốc ngất tại chỗ.
Không chỉ vì đau mà còn vì “sợ hãi” nữa.
Người sợ hãi cũng không chỉ có một mình bà ta.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều bị dọa Sợ Tồi.
Ma quỷ, người này chính là ma quỷ mà Anh thật sự dám chặt hai tay người ta ngay trước mặt mọi người!
Trình Nhất Thiên và Trần Tiến Hà kinh hãi lùi về phía sau, hít thở không nổi.
Có điều người hầu ở đây người thì chạy, người thì tê liệt, thậm chí còn có hai người bị dọa cho ngất xỉu ngay tại chỗ, không ai dám đi lên.
Cuối cùng, Trình Nhất Thiên hứa cho thù lao ba tỉ năm trăm triệu ngay tại đó thì mới có hai người hầu nam to gan đi lên.
Một người cõng Mạc Khả Như, một người cầm hai cánh tay của bà ta, đưa tới bệnh viện.
Diệp Huyền Tân cười gần nhìn mọi người: “Còn ai đã ra tay nữa? Muốn tự mình đứng ra hay muốn Cá Nhỏ chỉ điểm? Không đúng, tôi nên hỏi là muốn tự chặt một cánh tay hay muốn tôi giúp kẻ đó chặt đứt hai cánh tay!”
Lúc này, Trần Tiến Hà đã có chút sụp đổ Nếu sớm biết Diệp Huyền Tân tàn nhãn độc ác như vậy, lúc trước anh ta đã không ra tay với Trình Hạ Vũ rồi Anh ta cần chặt khớp hàm, giọng nói run rẩy vô cùng: “Diệp Huyền Tân, tôi biết anh có chút lực lượng ở Tân Hải, nhưng đây không phải là cơ sở để anh ngông cuồng ở Biển Hoa.
Đông! Bộ trưởng bộ vũ trang Biến Hoa Đông, Định Khải Phong, là người chứng hôn của tôi.
Dù anh có lực lượng bằng trời ở Tân Hải thì cũng không áp chế nổi Đinh Khải Phong đâu.
Nhân lúc ông ấy còn chưa tới, bây giờ anh chạy vẫn còn kịp đó”
Diệp Huyền Tân lạnh lùng nói: “Chạy?
Không, người phải chạy là anh”
Nói Tào Tháo, Tào Tháo liền đến ngay.
Một đội quân vũ trang đột nhiên xông vào đại viện nhà họ Trình.
Người dẫn đầu còn là bộ trưởng bộ vũ trang Đinh Khải Phong, Ông ta vừa tới đã cảm thấy bầu không khí ở đây có điểm bất thường.
Khi ông ta phát hiện hai vũng máu trong phòng khách thì thần kinh liền trở nên căng thẳng.
“Chuyện… Chuyện này là thế nào?”
Trình Nhất Thiên và Trần Tiến Hà lập tức túm lấy cọng rơm cứu mạng, chạy tới bên cạnh Đinh Khải Phong.
“Ngài Đinh, ngài phải làm chủ cho tôi.
Diệp Huyền Tân tự ý xông vào nhà họ Trình chúng tôi thì cũng thôi đi, còn tùy tiện ức hiếp người nhà tôi.
Thậm chí cậu ta còn chặt đứt hai cánh tay của vợ tôi ngay trước mặt mọi người!”
Cái gì?
Đinh Khải Phong giận tím mặt: “Giữa ban ngày ban mặt mà lại dám hành hung làm người khác bị thương, tội không thể tha.
Ai là Diệp Huyền Tân?”
Trần Tiến Hà chỉ vào Diệp Huyền Tân, nói: “Chính là anh ta”
Đinh Khải Phong lập tức dẫn người bao vây Diệp Huyền Tân lại: “Hai tay ôm đầu, ngồi xổm xuống đất.
Nếu không, tôi có quyền nổ súng”
Diệp Huyền Tân lắc lắc đầu: “Có biết không? Đời này tôi ghét nhất là người khác chữa súng vào tôi đấy”
Anh móc điện thoại ra, gọi vào số của Hàn Thúy Lan: “Đồ ngốc Hàn này, đến nhà họ Trình ở Biển Hoa Đông đi, cô nên trả tiền chữa bệnh rồi đấy”
Hàn Thúy Lan hiện tại đang phát sầu vì chuyện “tiền chữa bệnh”.
Cô ta đã lấy ra ba trăm năm mươi tỉ làm tiền chữa bệnh rồi, nhưng Diệp Huyền Tân vẫn không hài lòng, cứ ép cô ta phải quỳ xuống xin lỗi.
Bắt cô ta quỳ xuống xin lỗi còn không bằng chết đi cho xong.
Giờ Diệp Huyền Tân chủ động gọi điện tới tìm, muốn cô ta “trả tiền chữa bệnh”, đương nhiên cô ta đáp ứng rồi.
Một tiếng “đồ ngốc Hàn” của Diệp Huyền Tân khiến mấy người nghe mà ngơ ngẩn.
Trân Tiến Hà cẩn thận dè dặt nói: “Đồ Ngốc Hàn là thế lực lớn ở Biển Hoa Đông sao?
Sao tên nghe kỳ cục vậy?”
Đinh Khải Phong lắc đầu: “Không phải thế lực ở Biển Hoa Đông.
Lẽ nào không phải là thế lực ở Tân Hải sao?”
Trân Tiến Hà lắc đầu: “Chưa từng nghe nói Tân Hải có một nhân vật lớn như vậy.
Có điều dù là thế lực lớn ở Tân Hải thì đã sao nào?
Nước xa không cứu được lửa gần”
Một câu nói đã nhắc nhở Đỉnh Khải Phong: “Đúng thế, nước xa không cứu được lửa gần.
Lập tức bắt Diệp Huyền Tân lại cho tôi.
Nếu dám phản kháng, bắn chết tại chỗ!”
Đinh Khải Phong lập tức dẫn người thu nhỏ vòng vây.
Lúc này, Trình Hạ Vũ đã tỉnh táo hơn nhiều rồi, lập tức bị dọa sợ.
Từ nhỏ cô đã lớn lên ở Biển Hoa Đông, cô hiểu rất rõ năng lực của Đinh Khải Phong Năng lực của anh rể cô tuy lớn thật, nhưng quân cứu viện của anh vẫn không tới được ngay lập tức.
Cô cuống lên, vội vã nói: “Anh rể, anh mau đi đi, không cần quan tâm đến em.
Tất cả trách nhiệm để em gánh vác.”
.