Chiến Thần Phong Vân


Mọi người đều cười ồ lên, đập phá càng mạnh tay hơn.
Nhã Mẫn bị dọa sợ chết khiếp, dùng bàn dùng tủ chặn cửa, gọi điện thoại cho Diệp Huyền Tân.
“Huyền Tân, mau dẫn người tới khu hạng mục Nghĩa An đi.
Có người muốn đập phá hạng mục Nghĩa An.”

“Khổn kiếp!” Diệp Huyền Tân đấm một cái lên vô lăng.
Chỉ dựa vào chút chuyện nhỏ phá hạng mục Nghĩa An” này thôi, Diệp Huyền Tân đã đoán ra ý đồ của Thiếu Mã Gia rồi.


Rất rõ ràng, anh ta muốn kéo dài kỳ hạn công trình hạng mục Nghĩa An, để chính phủ thành phố Giang truy cứu trách nhiệm tập đoàn Diệp Linh.


Tập đoàn Diệp Linh không lấy ra được tiền bồi thường hợp đồng thì chỉ có thể bị cưỡng chế xin phá sản quyết toán sổ sách thôi.


Anh lập tức an ủi: Nhã Mẫn, ngàn vạn lần phải bảo vệ bản thân cho tốt đấy, em đến ngay đây.”

Nhã Mẫn: “Ừ, nhất định phải chú ý an toàn

Cúp điện thoại, Diệp Huyền Tân tăng tốc, đuổi theo Từ Đức Lương.
thấy sắp bị đuổi kịp, Từ Đức Lương không quan tâm được gì nhiều hơn nữa, thay đổi phương hướng lái về hạng mục Nghĩa An.



Nửa đường, anh ta khẩn cấp liên lạc với Thiếu Mã Gia: “Thiếu Mã Gia, tôi không ngăn được Diệp Huyền Tân nữa rồi.
Giờ tôi phải làm sao đây? Bị Diệp Huyền Tần đuoi thì tôi sẽ bị đánh chết đó.”

Thieu Mã Gia nói: “Không cần hoảng đầu, lập tức đen khu hạng mục Nghĩa An hội họp với tôi.
Tôi đang dẫn lãnh đạo cục xây dựng thành phố di tới Nghĩa An.
Có ông đây rồi, tên khốn đó không dám làm gì anh đâu.”

“Được.” Từ Đức Lương đạp mạnh chân ga.


Chỉ trong vòng chưa tới mười phút, Từ Đức Lương đã lao vào tới khu hạng mục Nghĩa An.


Điều khiến anh ta chán nản là Thiếu Mã Gia và lãnh đạo cục xây dựng thành phố còn chưa tới.


Có điều, ở hiện trường có người đang đập phá khu hạng mục, chắc chắn là người do Thiếu Mã Gia sắp xếp.


Anh ta lập tức lao về phía Cẩm Thiên Hành: “Mau, mau cản Diệp Huyền Tân lại.
Tôi là người của Thiếu Mã Gia.”

Lúc này, Cẩm Thiên Hành vẫn còn đang đập cửa phòng làm việc.


Cửa đã bị đập đến nỗi tan hoang, bất cứ lúc nào gã cũng có thể xông vào.


Mất thấy phòng tuyển cuối cùng sắp đổ, Nhã Mẫn sợ đến nỗi kêu lên không ngừng.


Diệp Huyền Tân đuổi theo tới, vừa nhìn đã phát hiện ra Cẩm Thiên Hành.
“Đáng ghét.” Diệp Huyền Tân nghien răng nghiến lợi: “Người của ông đây mà cũng dám đụng tới, chán sống rồi mà!”

Anh nhấn ga, lao về phía Cẩm Thiên Hành.



Tốc độ quá nhanh, Cẩm Thiên Hành còn chưa kịp hoàn hồn thì trực tiếp bị Diệp Huyền Tân tông cho bay ra.
Á!

Sau một tiếng kêu thảm thiết, Cẩm Thiên Hành bị tông cho đập vào một bức tường rồi lại nặng nề rơi xuống đất, hộc ra từng búng máu lớn.


Xương chân gã bị đụng gãy, đâm rách da thịt, phơi bày ra bên ngoài, khiến người khác rợn cả tóc gáy.
Đậu má!

Mọi người ở hiện trường đều nhìn mà trợn mắt há mồm.


Không nói hai lời, trực tiếp tông chết người ta.
Mẹ nó đây là loại người liều mạng mạnh! “Chân của tôi, chân của tôi…” Cẩm Thiên Hành kêu gào thảm thiết đến xé tim xé phối.
kiếp, mẹ nó mày dám làm tao bị thương, muốn chết à? Các anh em, cầm vũ đập chết khốn này cho tao.”

Nhóm người áo đen bị làm cho kinh hãi giờ mới hoàn hồn, nhao nhao cầm vũ khí lên xông về phía bên này.


Tiếng hô đánh hô giết chấn động muốn điếc tai, dọa cho Nhã Mẫn bệch cả mặt.


Cô vội vã xông từ phòng làm việc ra, bảo vệ trước mặt Diệp

Huyền Tân: “Tam Tân, em… em mau chạy đi.
Chị là phụ nữ, bọn chúng không dám làm gì chị đâu.
Mau chạy đi báo cảnh sát đi.” Diệp Huyền mim cười vỗ vai Nhã Mẫn: Nhã Mẫn, không sao đầu.

Cứ giao bọn chúng cho

Nhã càng cuống bọn chúng đông quá..”

Diệp Huyền Tân cười ha ha: “Đông thì mới náo nhiệt mà” Từ Nam Huyên cũng tốc móc điện thoại ra, nói: “Diệp Huyền Tân, lên xe, chúng ta xe xông ra ngoài.
Tôi lập tức gọi điện cho ông nội, kêu người nhà họ Từ phải người tới chi viện chúng ta.”

Diệp Huyền Tân không vui, liếc Từ Nam Huyên một cái: “Đồ ngu xuẩn, người nhà họ Từ muốn đẩy cô vào chỗ chết, sao tới cứu cô được?”

Sắc mặt Từ Nam Huyên chợt sắc liên tục.


Đúng vậy, người nhà họ Từ muốn giết cô mà, sao có thể đến cứu viện chứ.


Từ Đức Lương vui mừng: “Các anh em, tên họ Diệp đó đã phá hoại kế hoạch của Thieu Mã Gia, đập anh ta tàn phế cho tôi rồi tìm Mã Gia lĩnh thưởng.”

Cẩm Thiên Hành cũng gào thét không ngừng: “Dám đánh gãy hai chân tao, ông đây phải phế cá thu chi của nó! Giết!” Thoáng chốc, cả khu công trình đã rối tung lên, mây đen giãng đay, đang dùng sát khí!


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận