Diệp Huyền Tân đẩy Từ Nam Huyên và Nhã Mẫn vào trong xe: “Ở yên trong xe, đừng ra ngoài!”
Anh quay người đi, xông thẳng về phía đám người.
Chỉ một thoáng, Diệp Huyền Tần đã bị đám người bao vây vòng trong vòng ngoài.
Giống như hòn đá chìm xuống biển sâu, phút chốc đã không còn thấy tung tích.
Từ Nam Huyên sốt ruột muốn chết: “Cái tên ăn bám đó, bản thân mình bản lĩnh đến đâu còn không tự biết trong lòng sao? Lúc này rồi còn cậy mạnh cái gì chứ?” Nhã Mẫn cuống đến phát khóc: “Từ Nam Huyên, mau nghĩ cách giúp Tam Tân đi.
Tam Tần gầy như thế, sẽ bị đánh chết luôn đấy.”
Từ Nam Huyên vội vã khởi động xe: “Bà đây đâm chết chúng mày.”
Có điều, cô nhìn cần gạt số thì lại gặp khó khăn.
Cô chỉ biết lái xe tự động thôi, căn bản chẳng biết gì về cần gạt số bằng tay.
Cô thấp thỏm không yên, hỏi: “Chị Nhã Mẫn, chị biết lái xe gạt số bằng tay không?”
Nhã Mẫn: “Gạt số bang tay là cái gì?”
Từ Nam Huyên đầy vẻ tuyệt vọng, xem ra Nhã Mẫn căn bản không biết lái xe.
Mắt thấy hiện trường càng lúc càng loạn, Từ Nam Huyên cắn răng: “Mẹ kiếp, chết thì chết vậy.”
Cô tùy tiện kéo cần gạt một cái, chuẩn bị xông lên.
Đáng tiếc số cô gạt là số năm, xe vừa khởi động đã tắt máy.
“Mẹ kiếp!” Từ Nam Huyên thở hổn hển mắng một câu: “Bà đây đã kêu anh đổi xe mới đổi xe mới từ lâu rồi mà, mẹ nó anh cử không nghe cơ.
Giờ thì hay rồi, tự mình hại chết mình rồi”
“Ổi! Từ Nam Huyên, mau nhìn kìa..” Nhã Mẫn đột nhiên nhìn ra ngoài cửa xe, kinh ngạc kêu lên một tiếng.
“Sao thế?” Từ Nam Huyên kinh ngạc nhìn theo ra ngoài cửa.
Chỉ nhìn một cái, Từ Nam Huyên đã không nhịn được mà run lên.
Mình… mình không nhìn lầm đấy chứ?
Hơn trầm tên áo đen đó giờ đều nằm ngổn ngang trên đất, rên la lăn lộn, mất hết sức chiến đấu.
Mà Diệp Huyền Tân lại ngạo nghễ đứng thắng giữa đám người, uy vũ hơn người, khí thế trấn áp toàn cục diện!
Không hề có chút dấu vết bị thương nào.
Bọn họ chỉ mày mò chiếc xe chốc lát thôi mà một mình Diệp Huyền Tân đã giải quyết hết hơn trăm tên côn đồ rồi ư?
Sao..
sao tên ăn bám này lại mạnh thế?
Khoan đã, bóng lưng của anh thật quen.
Đây là bóng lưng anh hùng cái thế của cô!
Độ giống nhau lên tới chín mươi chín phần trăm!
Lại liên tưởng tới chuyện anh và anh hùng cái thế cùng lái một chiếc xe Santana cũ nát, cùng với việc Diệp Huyền Tần đã mấy lần ra tay giúp đỡ cô…
Trời ơi!
Từ Nam Huyên kinh ngạc che miệng, một suy nghĩ to gan khủng bố dần nổi lên trong đầu cô.
Từ Nam Huyền tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Tại sao, tại sao ông trời lại sắp xếp một chuyện éo le như vậy lên người con chứ?
Từ trước đến nay, cô luôn mơ mộng có một ngày anh hùng cái thế của cô sẽ thật oai phong náo động cả thành phố mà tỏ tình với cô.
Nhưng Huyền Tân là người đàn ông thuộc sở hữu chị em tốt của mà!
Mộng tưởng của cô tan thành bot nước, đổ rồi.
Không, hiện giờ còn chưa thể xác định Diệp Huyền Tân chính là anh hùng cái thế của cô.
Lỡ là hiểu lầm thì sao?
Lát nữa phải gặng hỏi Diệp Huyền một lần mới được.
Diệp Huyền Tân lấy bật lửa và thuốc lá ra, châm lửa nghe một cái, hút một hơi thật mạnh.
Anh nhìn về phía Từ Đức Lương sớm đã hóa đá, nhẹ mỉm cười.
Trong mắt Từ Đức Lương, nụ cười này dữ tợn khủng bố hơn bất cứ thứ gì trong thiên hạ này!
Anh ta sợ chết khiếp, nhanh chân muốn chạy.
Diệp Huyền Tân tùy tiện đá một hòn đá, hòn đá như viên đạn bắn trúng vào sau ót Từ Đức Lương.
Từ Đức Lương kêu lên một tiếng thảm thiết, ngã sấp xuống đất.
Diệp Huyền Tân búng tay, điếu thuốc đang cháy bị ném vào trong túi áo Từ Đức Lương, chuẩn xác không chút sai lệch.
Lúc này, Từ Đức Lương bị ngã đến mơ hồ, không hề chú ý đến thuốc lá đã lọt vào túi áo.
Một chiếc Limousine Lincoln xông ngang đánh vào lao vào khu hạng mục.
.