Chiến Thần Phong Vân


Diệp Huyền Tân bắt lấy cái tay đang muốn đánh Từ Nam Huyên của Từ Hiên Thắng, đồng thời nhẹ nhàng đấy, Từ Hiên Thắng lảo đảo một cái, ngã xuống đất.


Cũng may người nhà họ Từ đã kịp thời đỡ lấy ông ta.


Từ Hiện Thắng nổi giận: “Từ Nam Huyên, cháu cũng nhìn thấy rồi đấy, cậu ta dám ra tay với ông nội cháu!”

“Cậu ta là kẻ thù của nhà họ Từ chúng ta!”

“Nếu như cháu còn kiên quyết đứng chung một chỗ với kẻ thù, vậy cháu chính là kẻ thù của nhà họ Từ chúng ta, lẽ trời không tha.”

Từ Nam Huyên bỗng nhiên bật cười.


Cô cười thế thảm, lạnh lùng.


Không gì lớn bằng chết tâm, cô đã chết tâm đối với nhà họ

Từ rồi!

Từ nhỏ đến lớn, ông nội đều thiên vị Từ Đức Lương, lạnh nhạt với cô, cô cũng chấp nhận hết.


Ai bảo mình là con gái chứ.



Thật sự không nghĩ đến, tư tưởng của ông nội lại lệch lạc đến mức độ này.


Rõ ràng là Từ Đức Lương muốn giết chết mình, nhưng ông nội không những không truy cứu trách nhiệm của Từ Đức

Lương.
Thậm chí còn muốn trục xuất mình khỏi nhà họ Từ.


Đúng là khiến người và thần đều phẫn nộ!

Mọi sự nỗ lực vì nhà họ Từ của mình, thật sự là cho chó ăn! Vào lúc quan trọng, ngược lại chỉ có mỗi Diệp Huyền Tân luôn bị minh nhẩm vào là hướng về phía mình thôi!

Haiz, nhà họ Từ the này, không ở lại cũng được.


Cô thở dài, quay người rời đi: “Tôi mệt rồi, Diệp Huyền Tân, đừng để người nào tới quấy rầy tôi”

Từ Hiến Thắng nổi giận lôi đình: “Từ Nam Huyền, cháu thật sự là có mắt không tròng! Cháu chính là si nhục của gia tộc!”

“Từ giờ trở đi, cháu không còn là người họ Từ nữa!”

“Ông cho cháu thêm một cơ hội cuối cùng, bây giờ quỳ xuống xin lỗi nhà họ Từ vẫn còn kịp.”

Diệp Huyền Tần cười lạnh nói: “Nhà họ Từ, tôi cũng cho mấy người một cơ hội cuối cùng”

“Chiến đội tập đoàn Diệp Linh chúng tôi có thể bảo đảm nhà họ Từ mấy người sẽ không bị tan cửa nát nhà.”

“Cút!” Từ Hiên Thắng buột miệng mắng: “Người sắp chết mà cũng dám to mồm, đúng là nực cười.”

“Cứ chờ đó đi, tập đoàn Diệp Linh sẽ bị Thiếu Mã Gia hủy diệt ngay lập tức.
Chờ đến lúc mấy người đến cổng nhà họ Từ chúng tôi xin cơm, tôi sẽ bố thí cho mấy người một cái bánh bao.”

“Chúng ta đi thôi!”

Từ Hiện Thầng dẫn đám người rời đi.


Diệp Huyền Tần bất đắc dĩ cười khổ: “Lão già ngoan cố này, sớm muộn gì cũng sẽ làm mất hết sản nghiệp của tổ tiên thôi.”

“Chị Nhã Mẫn, giao cho chị một nhiệm vụ.
Giám sát hành động của những người này, cần phải làm xong trước đêm nay Chị Nhã Mẫn gật đầu: “Yên tâm.
Chị hiểu rồi.”


“Đúng rồi Tam Tân, nghe nói bây giờ tập đoàn Diệp Linh đang gặp phải phiền phức lớn..” Diệp Huyền Tân an ủi: “Chị Nhã Mẫn, ở trong mắt em, chút thất bại nho nhỏ ấy căn bản không được tính là phiền phức.”

“Chị cũng không cần quan tâm đâu.”

Chị Nhã Mẫn cười: “Tam Tần, em có thể nói cho chị một chút không, rốt cuộc bây giờ em giỏi đến mức nào.”

Diệp Huyền Tân nói: “Dưới một người, trên van người.”

Chị Nhã Mẫn kinh ngạc che miệng lại: “Tam Tân, em… em nói là sự thật?”

Diệp Huyền Tần ra vẻ thần bí: “Tin thì là thật, không tin thì không.”

Sau khi Trình Hạ Vũ trở về tập đoàn Diệp Linh, Từ Nam Huyên cũng trở về chỗ cũ.


Lại thêm hai nguyên lão” Từ Lam Khiết và Nhậm Tiền, bốn người đẹp cùng chống đỡ một bầu trời.


Các cô nhanh chóng áp dụng một loạt các biện pháp, rút gọn tổ chức nội bộ thu hẹp lại…

Vốn dĩ tập đoàn Diệp Linh đang tràn ngập nguy hiểm lúc nào cũng có thể sụp đổ, cuối cùng đã ổn định lại.
Đương nhiên, sự ổn định này chỉ là tạm thời, ai cũng không biết có thể ổn định được mấy ngày.


Về phần đưa ra thị trường, càng không dám nghĩ đến.
Mấy ngày nay, Từ Lam Khiết vẫn luôn nhíu mày nhăn trán, ăn ngủ không yên.


Tâm huyết gần một năm của cô có khả năng sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, nghĩ đến đây, Từ Lam Khiết liền muốn khóc.


Đương nhiên, nếu như Diệp Huyền Tân chịu ra tay giúp đỡ, sẽ có thể nhẹ nhàng giải quyết hết “phiền toái nhỏ” này.



Nhưng mà, Diệp Huyền Tân không ra tay.


Bốn cô gái trẻ này đều cần tôi luyện.


Chỉ có trải qua thử thách mưa gió, mới có thể trưởng thành.
Hôm đó, Từ Lam Khiết lại gọi Nhậm Tiền, Từ Nam Huyên và Trình Hạ Vũ tới.
“Tập đoàn muốn vượt qua khó khăn trước mắt, gần như là không thể nào”

“Bây giờ đường ra duy nhất của chúng ta chính là bỏ xe giữ tướng, bán một bộ phận sản nghiệp thành tiền, để bảo vệ kết cấu chủ thể của tập đoàn”

Không phải vạn bất đắc dĩ, Từ Lam Khiết cũng không muốn làm như thế.


Bởi vì một khi làm như vậy, quy mô và giá trị thị trường của tập đoàn Diệp Linh sẽ bị rút lại hơn nửa.


Ba cô gái trầm mặc, tỏ vẻ chấp nhận.



.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận