“Cô ấy là em dâu của tôi, chỉ có tôi được bắt nạt cô ấy, người khác đừng hòng! Bảo sếp của các anh chị trong vòng mười phút mau cút ra đây, xin lỗi Ngọc Chi.
Nếu không, thì các người cứ chờ táng gia bại sản đi.”
Ha ha! Mấy người Đỗ Dũng cười ngặt nghẽo.
“Ha ha, tên này bị điên à.”
“Táng gia bại sản, ai cho hắn cái gan nói ra câu này vậy.”
“Bây giờ đến tên ăn mày cũng biết nói ngông như thế rồi à? Bái phục bái phục.”
Đỗ Dũng cười lạnh: “Đi, chúng ta đi ăn thôi.
Mà, tôi cũng phải nói một câu.
Trong vòng mười phút nữa sang kính rượu tôi.
Nếu không, tôi sẽ khiến hai người các ngươi không sống nổi ở Tân Hải.”
Nói xong Đỗ Dũng rời đi.
Vũ Ngọc Chi tức giận đạp Diệp Huyền Tần một đạp: “Anh… anh làm cái quái gì vậy, cố ý làm trò cười cho thiên hạ! Đây là chỗ để anh bốc phét à, xấu hổ chết mất.”
Diệp Huyền Tần cười cười: “Vì ban nãy em đứng về phía anh, nên anh sẽ tha thứ cho cái đạp này của em.”
Vũ Ngọc Chi: “Hơ hơ, anh không tha thứ thì làm gì được.
Mau đi thôi, mất hết cả mặt mũi rồi.”
Diệp Huyền Tần nhìn đồng hồ, lắc đầu: “Cho anh mười phút, bọn họ sẽ quỳ xuống xin lỗi thôi.”
Vũ Ngọc Chi đau đầu: “Tôi thật sự nghi ngờ tại sao chị tôi lại nhìn trúng anh, đầu óc chị ấy bị làm sao không biết.”
Bên này, Đỗ Dũng tìm một phòng riêng ngồi xuống.
Anh ta gọi bốn phần bít tết, sau đó hỏi phục vụ: “Loại rượu vang đắt nhất ở đây của các anh là gì?”
Phục vụ lễ phép nói: “Là rượu vang đỏ khô Merlot nhập khẩu từ Chilê, 180 triệu một chai.”
Đỗ Dũng nói: “Được, khách ngồi ở bàn số ba muốn một chai đó, mấy anh đem qua đó đi.
Rồi đem một chai vang Cabernet Sauvignon đến cho chúng tôi.”
Vang nho Cabernet Sauvignon, 18 triệu một chai.
Phục vụ không nghi ngờ gì, gật đầu vâng dạ.
Sau khi phục vụ rời đi, ba nhân viên cấp dưới của Đỗ Dũng giơ lên ngón tay cái.
“Anh Dũng, chiêu này đỉnh.”
“Bọn họ ăn suất 200 nghìn, chắc chắn không trả nổi chai rượu vang 180 triệu.”
“Khi đó xem cô ta sang cầu xin chúng ta như nào, ha ha.”
Đỗ Dũng cười đắc ý: “Hừ, đấy là cái giá cho việc chống lại tôi.
Chúng ta ăn thôi, tôi đảm bảo mười phút sau bọn họ sẽ sang đây cầu xin chúng ta.”
Khi Vũ Ngọc Chi nhìn thấy phục vụ đưa đến một chai rượu nho, cô liền chau mày:
“Chúng tôi không gọi rượu vang.”
Diệp Huyền Tần nhìn chai rượu vang đầy ẩn ý, không nói gì: “Nếu đã đưa đến rồi thì để đó đi.”
Đỗ Dũng, cái tên tiểu nhân bụng một bồ dao găm này, sao anh có thể không nhìn ra chứ!
“Vâng.” Phục vụ nhẹ nhàng đặt chai rượu xuống, xoay người rời đi.
Nhưng lúc này Vũ Ngọc Chi lại lo lắng.
Chai rượu vang này ít nhất cũng tầm hơn 3 triệu đi.
Ăn xong bữa cơm này, nửa tháng còn lại chắc cuộc sống của cô lại khốn khó rồi.
Tên chết tiệt này đúng là không biết khách khí, tức chết mất.
Thôi bỏ đi, dù sao cũng đưa đến rồi, cô cũng không tiện trả lại.
Ba triệu thì ba triệu, nửa tháng tới cô ăn uống tiết kiệm một chút là được.
Cô rót rượu ra, chậm rãi thưởng thức.
Những bàn xung quanh đều mang ánh mắt hóng hớt chuyện vui nhìn bọn họ.
Bọn họ nhận ra chai rượu vang trị giá 180 triệu này.
Ăn suất bít tết 200 nghìn, uống rượu 180 triệu, liệu có thể trả nổi không?
Mọi người cùng chờ xem chuyện vui tiếp theo.
Rất nhanh.
mười phút đã trôi qua.
Diệp Huyền Tần gọi phục vụ: “Thanh toán.”
Phục vụ nhanh chóng chạy lại gần: “Chào cô, chào anh, tổng cộng của anh chị hết 180 triệu 600 nghìn.”
“Cái gì!””
.