Chiến Thần Phong Vân


Diệp Huyền Tân suy nghĩ thêm một chút, liếc nhìn Dương Mai một cái, nói: “Cô bây giờ như thế này, dọc đường chắc chắn sẽ bị đám lưu manh trêu ghẹo.”

“Đi thôi, tôi đưa cô về.”

Dương Mai nhìn xuống, mặt đỏ bừng Cô vốn chỉ mặc một bộ quần áo mỏng manh, nhưng hiện tại quần áo đã thấm nước, dính chặt vào người, đường nét lộ rõ, vô cùng quyến rũ… Cô đi trên đường trong bộ dạng thế này chắc chắn không an toàn.


Cô gật đầu đồng ý.


Quả nhiên, trên đường bọn họ gặp phải mấy tên lưu manh tóc xanh tóc đỏ.


Mấy tên côn đồ huýt sáo với Dương Mai, bọn chúng định động tay động chân với cô: “Mỹ nhân, chơi với mấy anh đây một lát, các anh dậy em bơi.”

Dương Mai chợt trở nên căng thẳng.


Đám lưu manh ở tỉnh Đông Tam đều là thuộc hạ của Kiều Gia, nếu bị bọn chúng nhận ra, cô sẽ gặp phiền phức lớn Đang lúc thất thần, một tiếng quát lớn vang lên: “Tránh ra!”

Diệp Huyền Tân đang giận dữ quát lớn.


Mẹ kiếp!

Mấy tên lưu manh nổi giận đùng đùng: “Mẹ kiếp mày là ai, dám mảng ông đây!”


“Nhanh cút đi, nếu không ông đây cho mày bò về nhà.”

Diệp Huyền Tân thờ ơ: “Vẫn câu nói đấy, tao không muốn nói lại lần thứ hai!”

Mẹ kiếp, mấy tên côn đồ lao đến chỗ Diệp Huyền Tân ngay lập tức.


Dương Mai vô cùng ngạc nhiên.


Diệp Huyền Tân gầy như vậy, cùng lắm có thể đối đầu với một tên lưu manh, nhưng đối đầu với năm tên bọn chúng chẳng khác nào tự tìm đường chết.


Cô nắm lấy cánh tay Diệp Huyền Tần: “Chạy đi.”

Nhưng cô không ngờ rằng Diệp Huyền Tân lại hất cánh tay của cô ra và bảo vệ cô sau lưng anh.


Dương Ma Người đàn ông này đang muốn đánh nhau.


Tuy nhiên, ẩn sau anh thật sự vô cùng an toàn và ấm áp.


Năm tên côn đồ lao lên, không nói gì, trực tiếp vung tay đấm đá.


Trước khi bọn họ chạm được vào mình, Diệp Huyền Tân đã nhanh chóng ra tay!

Chát chát chát chát chát!

Năm tiếng vỗ tay vang lên.


Mỗi người bọn chúng bị tát một cái.


Tốc độ của Diệp Huyền Tân nhanh đến mức nhìn bằng mắt thường cũng không theo kịp.


Năm tên lưu manh bị đánh ngã xuống đất, thế giới quay cuồng, giấy dụa tức giận không đứng dậy được.


*Đi” Diệp Huyền Tân ngạo nghễ nắm lấy tay Dương Mai, giẫm lên mấy tên lưu manh và bước đi.


Dương Mai bị sốc.



Thật mạnh mẽ!

Người đàn ông này thật mạnh mẽ!

Nếu người đàn ông này có thể làm vệ sĩ của mình, cô không mong anh có thể đối đầu với Kiều Gia, nhưng ít nhất anh có thể giúp cô tránh khỏi rất nhiều phiền phức không cần thiết.


Cô vội mừng rỡ: “Anh chàng đẹp trai, anh có muốn làm vệ sĩ cho tôi không?”

Diệp Huyền Tần: “Không có hứng thú.”

Ặc..


Dương Mai nói thêm: “Lương khởi điểm 350 triệu.”

Diệp Huyền Tân: “Không có hứng thú”

Dương Mai: “Bao ăn bao ở.”

Diệp Huyền Tân đột nhiên im lặng.


Hôm nay là ngày đầu tiên anh đến Tân Hải, tạm thời chưa có chỗ ở.


Bây giờ đã muộn, hơn nữa quần áo ướt hết rồi, tìm một chỗ trọ thật sự không dễ chút nào, Anh ấy nói: “Được, làm vệ sĩ cho cô một ngày, cô kiếm cho tôi một chỗ ở đêm nay là được.”

Dương Mai đột nhiên bất an.


Đưa ra mức lương 350 triệu, người đàn ông này không cần, nhưng vừa nói bao ăn bao ở, anh lại đồng ý… Chäc người đàn ông này không phải muốn tranh thủ cơ hội ra tay với mình chứ? Cũng may bình xịt hơi cay ở nhà vẫn chưa dùng hết…


Cả hai nhanh chóng trở về nhà của Dương Mai.


Dương Mai không dám về biệt thự của mình nên thuê một căn biệt thự song lập ở ngoại ô.


“Bức ảnh có chữ ký đâu?” Diệp Huyền Tân vừa bước vào cửa đã lên tiếng thúc giục.


Dương Mai hoàn toàn không nói nên lời.


Anh đang ở cùng phòng ở thần tượng của mình đấy, sao vẫn nóng vội cầm bức ảnh có chữ ký làm gì?

Cô bực bội đi tìm một tấm ảnh, ký tên rồi đưa cho Diệp Huyền Tân.


Anh cẩn thận cầm lấy, định cất đi, nhưng nghĩ quần áo còn ướt, nếu nhét ảnh có chữ ký vào túi nhất định sẽ bị ướt, anh cầm bức ảnh trên tay và ngồi trên ghế sofa xem TV.


Còn Dương Mai đi tắm.



.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận