Ý của Đỗ Quyên là, anh có cần cô gọi cảnh sát hay liên lạc với Hiệp hội võ thuật giúp đỡ không?
Diệp Huyền Tân lấy 200 ngàn trong túi ra: “Tôi hút hết thuốc rồi, mua cho tôi một bao 555”
Đỗ Quyên: “..”
Diệp Huyền Tân nhanh chóng xuống lầu.
Các nhân viên của Tập đoàn Đế Hào.
không dám ra ngoài đối mặt với Phi Long, bọn họ đều nấp sau cánh cửa hoặc cửa sổ bí mật theo dõi.
Con Phi Long lái một chiếc Lincoln đến.
Đuôi của chiếc xe Lincoln thon dài quay về phía cửa công ty, Phi Long tựa vào thân xe, nhàn nhã hút thuốc.
Nhìn thấy Diệp Huyền Tân, hắn ta lười biếng nói: “Mày là ông chủ mới của Tập đoàn Đế Hào, Diệp Huyền Tân?”
Diệp Huyền Tân gật đầu: “Ừ”
Phi Long ném tàn thuốc xuống đất, dùng chân dập tắt: “Thái tử nhà tao muốn gặp mày”
Sau đó, hẳn ta mở cửa cốp chiếc Lincoln dài, khung cảnh bên trong xe xuất hiện.
Không có ai trong xe, chỉ có một con chó ngao Tây Tạng to bằng con bê, đang xé xác một con thỏ, bên trong xe đầy máu.
Nhìn thấy cửa xe bị mở ra, chó ngao Tây Tạng lập tức nổi điên, vùng vẫy kịch liệt muốn chạy ra ngoài, hai mắt giống như quỷ!
Tuy nhiên, nó bị trói bằng một sợi xích sắt dày bằng cánh tay quanh cổ, không thể dứt ra được, cơ thể nó run lên bần bật vì vùng vẫy, ngay cả kính cửa sổ ô tô cũng bị vỡ vụn!
Tất cả mọi người đều bàng hoàng, sắc mặt tái nhợt.
“Thái tử” mà Phi Long nói thực ra là một con chó ngao Tây Tạng, Thái tử muốn gặp Diệp Huyền Tân, nghĩa là Phi Long muốn thái tử giết Diệp Huyền Tân!
Kiều Gia quả nhiên tàn nhẫn!
Mọi người càng hoảng sợ, vội vàng lùi về phía sau.
Nhân viên bảo vệ đang giữ cánh cửa: chỉ cần tình hình không ổn, anh ta sẽ lập tức khóa cửa lại!
Diệp Huyền Tân khinh thường cười: “Thái tử của mày là chó, chắc hẳn ông chủ của mày cũng là chó rồi!”
Cái gì!
Đồng tử của Phi Long co rút lại!
Tên nhãi này dám gọi Kiều Gia là “chó”, đây là tội chết!
Không cần nói đến sếp lớn trong tỉnh, ngay cả những sếp lớn được cử từ trên xuống cũng không dám lộng hành như vậy.
Phép vua thua lệ làng!
Nhưng tên nhãi ranh này dựa vào cái gì chứ!
“Mày đang tự tìm chết!” Phi Long lấy trong túi ra một chiếc điều khiển từ xa và ấn mạnh vào nó.
Cạch!
Sợi xích sắt trên cổ của con chó ngao.
Tây Tạng đã rơi ra!
Âm ầm ầm!
Con chó ngao Tây Tạng lao ra như một mũi tên, sau đó nhảy lên.
Con chó nặng hơn 100kg, nó vẽ một vòng cung hoàn hảo giữa không trung và lao thẳng về phía Diệp Huyền Tần.
Các nhân viên của công ty sợ hãi đến mức lùi lại và xô ngã vô số ghế và băng ghế.
Chưa nói đến việc bị chó ngao Tây Tạng căn, chỉ cần bị nó đè lên, một người bình thường cũng có thể bị đè chết.
Nhưng Diệp Huyền Tân không hề hoảng Sợ, anh bình tĩnh và tiếp tục thoải mái hút thuốc.
Cho đến khi con chó ngao Tây Tạng tới gần anh, móng vuốt sắc bén của nó gần như sắp tóm được anh, Diệp Huyền Tân cuối cùng cũng ra tay!
Anh tát một cái, con chó bay ra ngoài.
Đúng vậy, là “tát” chứ không phải đấm!
Chát!
Tiếng võ tay đanh thép vang lên.
Cơ thể của con chó ngao Tây Tạng nặng hơn 100kg lệch khỏi phương hướng và bay sang một bên.
Bùm!
Con chó rơi bịch xuống đất, bụi xung quanh bay tứ tung, sau đó nó không còn động tĩnh gì nữa.
Nhưng máu từ mắt, mũi và miệng chảy ra, ngoài ra còn có một chất màu trắng dính chảy ra từ hộp sọ.
Một cú tát của Diệp Huyền Tân “tát văng cả sọ của con chó ra ngoài”!
Phù! Xung quanh liên tục vang lên tiếng hít phải khí lạnh!
Mọi người nhìn Diệp Huyền Tân với ánh mắt kinh ngạc.
Mạnh! Ông chủ mới quá mạnh! Không chỉ đánh người mạnh, đánh chó cũng lợi hại như vậy!
Thời xưa có Võ Tòng đánh hổ, thời nay có ông chủ đánh chó! Mà con chó này không hề thua kém gì hổ thời xưa!
Không gọi sếp mới là Diệp Huyền Tân nữa, phải gọi là Diệp Võ Tòng mới đúng!
Nhịp tim Phi Long đập điên cuồng!
.