Chiến Thần Phong Vân


Phi Long vẫn luôn cho rằng Kiều Gia tự ra tay, lại bỗng nhiên cản Kiều Gia lại: “Kiều Gia, không thể tự mình ra trận như vậy được, nhất định phải bình tĩnh.”

“Chẳng lẽ ông không phát hiện ra, chuyện lần này có chút khó khăn sao?”

Kiều Gia không hiểu vì sao mà nhìn Phi Long: “Có cái gì khó khăn?”

Phi Long nói: “Ông nghĩ mà xem, nguồn tài chính chủ yếu của Diệp Huyền Tân là ở tỉnh Hà Sơn, vì sao cậu ta đột nhiên đến tỉnh Đông Tam?”

Kiều Gia nói: “Không phải là hiệp hội võ thuật của tỉnh Đông Tam tặng tập đoàn Đế Hào cho nó, nên nó mới đến tỉnh Đông Tam sao?”

Phi Long gật đầu: “Đúng vậy, là hiệp hội võ thuật tỉnh Đông Tam tặng cho anh ta.


Nhưng tại sao hiệp hội võ thuật tỉnh Đông Tam lại tặng tập đoàn Đế hào cho Diệp Huyền Tân? Đây là vấn đề thứ nhất.”

“Vấn đề thứ hai, lợi ích của tập đoàn Đế Hào không hề xâm phạm gì đến chúng ta, hai nhà chúng ta làm sao mà gây loạn được?”

Kiều Gia nói: “Bởi vì nữ ngôi sao Dương Mai mà nó thuê về, đã bị tôi ra lệnh hiếp giết.”


Phi Long nói: “Đúng vậy.
Nhưng vì sao Dương Mai cứ luôn tìm Diệp Huyền Tân để nương nhờ? Dù sao Diệp Huyền Tần cũng không có thế lực gì ở tỉnh Đông Tam.”

“Phải biết rằng, trước kia cô †a đã từng nương nhờ hiệp hội võ thuật tỉnh Đông Tam.


Cô ta biết rõ Diệp Huyền Tân không phải là đối thủ của ngài!”

Kiều Gia suy tư: “Đúng vậy, vì sao?”

Phi Long nói: “Bởi vì, là hội trưởng của hiệp hội võ thuật tỉnh Đông Tam giới thiệu cô †a đi nương nhờ Diệp Huyền Tân.”

“Hít!” Kiều Gia rơi vào suy tư: “Là hiệp hội võ thuật đưa Diệp Huyền Tân đến tỉnh Đông Tam, lại là Hiệp hội võ thuật xúi giục Diệp Huyền Tân đấu đá…

“Con mẹ nó, Hiệp hội võ thuật tỉnh Đông Tam là xem chúng ta là súng để đối phó Diệp Huyền Tân!”

“Tên khốn Ngưu Đạo này, dám múa rìu trước mắt ông đây, ông đây chém chết mày”

Bình tĩnh, bình tĩnh” Phi Long vội nói: “Kiều Gia, đây vốn không phải là chân tướng”

“Theo tôi được biết, Hiệp hội võ thuật tỉnh Đông Tam và Diệp Huyền Tân không hề có chút ân oán nào.
Ngưu Đạo không cần thiết phải làm hại Diệp Huyền Tân”

Kiều Gia: “Rốt cuộc là con mẹ nó cậu muốn nói cái gì hả.
Đủ loại dấu hiệu cho thấy là Hiệp hội võ thuật tỉnh Đông Tam muốn mượn tay chúng ta, diệt trừ Diệp Huyền Tân.”

“Giờ cậu lại nói không phải.
rốt cuộc cái gì mới là chân tướng hả!”

Phi Long nói: “Kiều Gia, ngài đừng gấp, nghe tôi nói”

*Ngài có còn nhớ đợt bao vây lớn lần trước không? Một trận bao vây lớn như vậy, chính là chữa vào Diệp Huyền Tân của tập đoàn Diệp Linh”


“Mà phát động của vây quét đó, thực ra là do chủ nhân đứng sau Ngưu Đạo của hội trưởng hiệp hội võ thuật!”

“Chủ nhân đứng sau Ngưu Đạo không hề có thù oán với Diệp Huyền Tân, trăm phần trăm là anh ta đã xui khiến Ngưu Đạo làm như vậy.”

Phi Long không hổ là cố vấn, thân là người trong cuộc, còn có thể nhảy ra ngoài cuộc, xem sự vô cùng sâu sắc, vô cùng logic và rõ ràng, nói vài ba câu liền đoán được chân tướng sự việc!

Hít!

Sau khi nghe Phi Long nói xong, Kiều Gia không nhịn được mà hít một ngụm khí.


Chủ nhân sau lưng của Ngưu Đạo, Kiều Gia biết là ai.


Vị kia quyền cao chức trọng, đặt ở thời cổ đại chính là vua ở trong cung.


Người nào cũng phải cung kính, đều phải tôn xưng một tiếng “Chủ nhân”

Là nhân vật mà Kiều Gia không thể chọc vào được.


Đánh chết ông cụ cũng không ngờ tới chuyện này lại liên quan đến cả “Chủ nhân”.



Sự việc phát triển đến mức này, đã vượt qua dự đoán của ông cụ.


Trong nhất thời, ông cụ có chút luống cuống, không biết phải ra tay như thế nào mới tốt.


Phi Long cẩn thận từng li từng tí, nói: “Kiều Gia, ngài có biết chủ nhân phía sau Ngưu Đạo không?”

Kiều Gia gật đầu: “Biết, quyền thế của đối phương… Nói như thế này đi, tôi còn không xứng để xách giày cho người ta”

Nhất thời sắc mặt Phi Long liền trắng bệch.


Ngay cả Kiều Gia đều không có tư cách xách giày cho người ta, vậy thì rốt cuộc uyên thế bên kia có bao nhiêu tôn quý cơ chứ!


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận