Bây giờ chuyện đã liên quan quá lớn nên Phi Long không dám đưa ra bất kỳ ý tưởng nào: “Chuyện đó…Ông cụ Kiều, tốt nhất ngài nên trao đổi tin tức với người kia”
“Nếu như không còn chuyện gì nữa thì tôi xin phép đi xuống trước”
Phi Long là người thông minh, anh ta hiểu được cũng may là bản thân chưa biết thân phận của người kia Nếu không thì có thể sẽ dẫn tới tai họa cho bản thân.
Sau khi Phi Long lui ra ngoài ông cụ Kiều run rẩy gọi một cuộc điện thoại.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, ông cụ Kiều cười nịnh nọt: “Ông chủ, ngài vẫn khỏe chứ?”
*Ừ” Giọng nói của ông chủ lạnh như băng: “Lượng tôi chờ cuộc điện thoại này của anh rất lâu rồi”
Trai tim ông cụ Kiều đập lộp bộp: “Ông chủ, ngài biết tôi tìm ngài vì chuyện gì không?”
Ông chủ nói: “Nếu như tôi đoán không sai thì là chuyện của Diệp Huyền Tân”
Ông cụ Kiều nói: “Ông chủ, nói như vậy tất cả đều do ngài sắp xếp sao?”
Ông chủ gật đầu: “Đúng vậy”
Ông cụ Kiều cung kính nói: “Làm phiền ngài phải hao tâm tổn trí rồi”
Ông chủ: “Lượng, nói thật cho tôi biết có phải anh cho rằng tôi xem anh như tay súng để đối phó với Diệp Huyền Tân không”
“Không có, tuyệt đối không có” Ông cụ Kiều vội vàng phủ nhận.
Mặc dù hắn trong lòng ông ta đã mắng mười tám đời tổ tiên của ông chủ một lần, mặt ngoài lại không dám biểu hiện ra ngoài.
Ngộ nhỡ ông chủ giận dữ lấy đầu ở trên cổ ông ta xuống vậy thì nguy rồi.
Ông chủ nói: “Không có thì tốt.”
“Lượng, tôi nói thật cho anh biết tôi làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho anh”
Ông cụ Kiều thầm mảng ở trong lòng, muốn tốt cho bố mày cái rắm ấy, bố mày hao hụt ba mươi năm nghìn tỷ đồng còn mất quyền kiểm soát cá cược ngầm, vậy mà là muốn tốt cho ông ta sao?
Ông ta cảm động đến rơi nước mắt nói “Cảm ơn sự yêu mến của ông chủ”
“Nhưng mà ông chủ có thể chỉ rõ cho tôi biết ‘muốn tốt cho tôï’ cụ thể là chỉ phương diện nào được không?”
Ông chủ nói: “Anh còn nhớ Hàn Minh Quân của khu vực vùng Vân Quý không?”
Ông cụ Kiều gật đầu: “Tôi đương nhiên nhớ rõ, Hàn Minh Quân là đối thủ một mất một còn của ngài”
“Năm đó Hàn Minh Quân ở vùng Vân Quý điều tra ra một vài thứ không có lợi cho tôi”
*Vì để phong tỏa tin tức ngài đã cử ông cụ Trùng hạ cổ Hàn Minh Quân làm cho Hàn Minh Quân trở thành người thực vật”
“Ngài bỗng nhiên nhắc tới Hàn Minh Quân là có chỉ thị gì sao?”
Ông chủ nói: “Diệp Huyền Tân hiểu được thuật vu cổ, có khả năng rất lớn anh ta có thể cứu sống Hàn Minh Quân”
“Cái gì” Ông cụ Kiều không nhịn được cả người run rẩy: “Có thể Hàn Minh Quân đã được cứu sống!”
“Chết tiệt, nếu như Hàn Minh Quân thật sự tỉnh lại và công bố kết quả điều tra năm đó, có thể tôi và ngài đều sẽ bị chém đầu”
Ông chủ: “Cho nên tôi muốn mượn tay của anh để xử lý Diệp Huyền Tân, xem như là vì muốn tốt cho anh.”
Ông cụ Kiều liên tục gật đầu: “Cảm ơn ông chủ đã chỉ bảo”
“Ngài yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không để cho Diệp Huyền Tân sống”
Ông chủ nói: “Ôi, xem tình hình hiện tại sợ rằng anh cũng không phải là đối thủ của Diệp Huyền Tân”
“Nhớ kỹ cho dù không thể giết chết Diệp Huyền Tân anh cũng phải giữ vững tỉnh Đông Tam, tuyệt đối không thể để rơi vào tay Diệp Huyền Tân”
“Tỉnh Đông Tam là liên kết mối quan hệ giữa tỉnh Hà Sơn tỉnh và Thủ Đô, nếu như tỉnh Đông Tam bị chiếm đóng một lần nữa thì anh †a có thể sẽ uy hiếp tới Thủ Đô!”
“Thủ Đô là chỗ đóng quân của tôi, nếu như anh ta đi vào thì rất khó để trục xuất anh †a một lần nữa”
Ông cụ Kiều nói: “Ông chủ cứ yên tâm, tôi sẽ dốc hết sức lực để ứng phó.”
Ông chủ: “Ừ, tôi đã cử ông cụ Trùng đi ám sát Hàn Minh Quân, hy vọng sẽ không làm cho tôi thất vọng”
Cúp điện thoại, ông cụ Kiều không kịp chờ đợi bấm điện thoại gọi cho Âu Dương Tỉ Mệnh.
Âu Dương Tỉ Mệnh là tướng đứng đầu trong ba tướng dưới tay của ông cụ Kiều, mệnh lệnh chủ quản trên địa vị của Triệu Công Minh và Mã Như Long!
Đội sát thủ dưới tay ông ta đã chiêu mộ được cao thủ hàng đầu của Đại Hạ, thậm chí còn có những kẻ mạnh chỉ cách tông sư có một bước.
Hàng năm ông ta đã chi hơn hàng chục nghìn tỷ để duy trì đội này!
.