Chiến Thần Phong Vân


Ông cụ Kiều gật đầu: “Ừ, tung tin tức ra ngoài tôi muốn công khai khiêu chiến với Diệp Huyền Tân”

“Nếu như anh ta không chịu tiếp nhận khiêu chiến vậy thì hãy ngoan ngoãn cút ra khỏi tỉnh Đông Tam, vĩnh viễn không được bước vào một bước.”

Lực sát thương của tông sư quá mạnh, dựa theo quy củ không thể tùy ý ra tay càng không thể bí mật ra tay độc ác giống như Mã Như Long, chỉ có thể công khai khiêu chiến sau khi được đối thủ đồng ý thì mới có thể ra tay!”

Phi Long vội vàng gật đầu: “Được, tôi sẽ giúp ngài sắp xếp thời gian và địa điểm”

‘“ Ông cụ Kiều gật đầu: “Ngoài ra hãy để tất cả các lực lượng chuẩn bị thoát khỏi sự kiểm soát của tôi đến theo dõi trận chiến”

“Lần này tôi sẽ giết gà dọa khỉ, xem họ còn ai dám sinh ra tâm tư tạo phản”

Điện thoại cá nhân của ông cụ Kiều bỗng nhiên vang lên, đó là cuộc gọi của ông chủ.


Không hề nghỉ ngờ là ông chủ gọi tới để hỏi tội.


Ông cụ Kiều điều chỉnh cảm xúc rồi nghe điện thoại: “Ông chủ, ngài tìm tôi”


Ông chủ lạnh lùng nói: “Lượng, anh làm cho tôi rất thất vọng”

“Xem tình hình hiện tại anh chuẩn bị chắp tay nhượng tỉnh Đông Tam lại sao?”

Ông cụ Kiều vội vàng giải thích: “Ông chủ, trước đó là do tôi quá khinh địch cho nên mới làm cho tình tình trở nên tồi tệ hơn.”

“Ngài yên tâm, lần này tôi quyết định tự mình ra tay để đối phó với anh ta”

Ông chủ gật đầu: “Ừ, anh tự mình ra tay thì tôi yên tâm rồi”

“Nhớ kỹ cho dù không thể giết chết Diệp Huyền Tần cũng tạm thời phải giữ anh ta ở lại tỉnh Đông Tam, đừng để anh ta về tỉnh Hà Sơn”

“Tôi đã cử ông cụ Trùng tới tỉnh Hà Sơn chuẩn bị kích phát cổ độc ở trong người Hàn Minh Quân để lấy mạng Hàn Minh Quân”

Tâm trạng của ông cụ Kiều rất tốt: “Ha ha, được.
Lần này chúng ta cùng vẽ hai bút cam đoan có thể hoàn toàn diệt trừ uy hiếp.”

Ông chủ đổi giọng: “Nghe nói gần đây anh chăm sóc huấn luyện một bầy sói hoang đúng không.”

Ông cụ Kiều không hiểu tại sao ông chủ lại quan tâm tới sói hoang.


Ông ta gật đầu: “Vâng, đó là sói Siberia thuần chủng”

Ông chủ nói: “Hàn Minh Quân ở trong khu nhà dành cho quân nhân nên canh giữ rất nghiêm ngặt, sợ là ông cụ Trùng không thể nào tới gân được”

“Tôi muốn mượn sói hoang của anh để dùng, thả chúng vào trong khu nhà dành cho quân nhân để gây hỗn loạn tạo cơ hội cho ông cụ Trùng trà trộn vào trong.”

Ông cụ Kiều sảng khoái đồng ý: “Không có vấn đề gì”

Ông chủ: “Chắc chẩn phải để cho người thân cận của anh đi hộ tống sói hoang, tuyệt đối không thể để lọt gió tránh cho.



Huyền Tần tìm sự giúp đỡ phòng thủ ông cụ Trùng.”

“Tôi hiểu rõ!”

Tin tức ông cụ Kiều muốn tự mình khiêu chiến Diệp Huyền Tân đã truyền khắp toàn bộ tỉnh Đông Tam chỉ trong vòng một tiếng.


Ông cụ Kiều là đỉnh tông sư thực sự, xếp hạng thứ hai trong Đại Hạ, chứ không phải loại tông sư gà mờ giống như Hắc Bạch Vô Thường.


Ông ta tự mình ra tay không phải là muốn giết chết Diệp Huyền Tân sao.


Từ lúc ông cụ Kiều trở nên nổi tiếng đến nay, có rất ít người tận mắt nhìn thấy ông cụ Kiều ra tay, lần này có thể thấy phong thái của đỉnh tông sư có chết cũng không hối tiếc Trước đó các lực lượng ở khắp nơi từng suy nghĩ muốn thoát ly khỏi sự kiểm soát của ông cụ Kiều đều từ bỏ ý nghĩ này, âm thầm châm biếm bản thân, họ ngây thơ tưởng rằng ba tướng lớn của ông cụ Kiều suy sụp thì ông cụ Kiều sẽ không còn cách nào nữa, mà họ lại không để ý tới đòn sát thủ thực sự của ông cụ Kiều chính là bản thân ông ta!

Trong lúc nhất thời vé vào cửa xem trận khiêu chiến trở nên rất nóng, rất khó có thể kiếm được một vé.


Dù sao thì lực ảnh hưởng của đỉnh tông sư trải rộng cả nước Đại Hạ chứ không phải chỉ ở trong tỉnh Đông Tam.


Triệu Bất Độ con nuôi của Triệu Công Minh tự mình đưa thư khiêu chiến tới cho.



Diệp Huyền Tân Vì để tránh cho bị đánh, lần này anh ta dẫn theo mười vệ sĩ.


Vốn dĩ anh ta còn lo lắng Diệp Huyền Tân không chịu tiếp nhận khiêu chiến nên chuẩn bị dùng phép khích tướng để kích anh, thật sự không ngờ Diệp Huyền Tân lại sảng khoái tiếp nhận khiêu chiến.


Điều này làm cho Triệu Bất Độ vô cùng hưng phấn: “Ha ha, họ Diệp mày có giỏi thế nào thì sao có thể con mẹ nó giỏi hơn tông sư xếp thứ hai trong Đại Hạ chứ!”

“Lần này mày hẳn phải chết không nghỉ ngờ.
Chỉ là Lam Khiết thật đáng thương, tuổi còn trẻ đã phải ở góa”

*Ôi, ai bảo tao có lòng dạ tốt chứ, lần này tao sẽ làm hiệp sĩ đổ vỏ giúp mày chăm sóc tốt cho Lam Khiết.”

“Lam Khiết chờ anh, anh tới đây”


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận