Ông cụ Kiều nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Diệp Huyền Tân, lạnh lùng nói: “Người trẻ tuổi, có thể chết dưới tay tôi, là vinh hạnh của cậu đó.”
“Đương nhiên, cơ hội chết dưới tay tôi là cậu phải dùng chính thực lực để thẳng được, đáng để tôn kính”
“Cho nên, sau khi cậu chết, tôi sẽ chôn cất cậu đàng hoàng”
Diệp Huyền Tân đạm mạc nói: “Xin lỗi, lòng tôi vô cùng ích kỷ, chờ đến khi ông chết tôi sẽ không chôn cất ông đâu”
Ông cụ Kiều giận dữ: “Thăng nhãi cuồng vọng! Lát nữa tôi sẽ cho cậu biết, mạo phạm tôn nghiêm của tông sư, phải trả giá đắt như thế nào”
Ông cụ Kiều vào phòng nghỉ ngơi đặc biệt để nghỉ ngơi Triệu Công Minh uy hiếp nói: “Tên họ Diệp, bây giờ trả lại cho tôi một ba trăm năm mươi nghìn tỷ kia, nói không chừng tôi sẽ để ông cụ Kiều giữ lại toàn vẹn thân thể cho anh”
Âu Dương Tỉ Mệnh cũng giận dữ nhìn Hắc Bạch Vô Thường: “Hắc Bạch Vô Thường, tôi trước cho các người còn kịp mà phòng ngừa, chờ đến khi ông cụ Kiều giết chết Diệp Huyền Tần rồi, sẽ khiêu chiến đến hai người.”
“Tôi cho hai người một cơ hội cuối cùng, bây giờ giết Diệp Huyền Tần, lấy công chuộc tội, tôi có thể không nhắc chuyện cũ!”
Hắc Bạch Vô Thường giận dữ, cả người tỏa ra sát khí mãnh liệt: “Dám ở trước mặt anh tôi nói lời vô nghĩa, muốn tìm chết sao!”
Triệu Công Minh và Âu Dương T¡ Mệnh trừng mắt với ba người một cái: “Thật sự là chấp mê bất ngộ, đã như vậy, thì ngoan ngoãn chờ chết đi.”
Dưới sự chờ mong của mọi người, vòng khiêu chiến cuối cùng cũng đã bắt đầu Giám khảo quyền thi đấu chính là Âu Dương Ti Mệnh.
Ông ta đi tới lôi đài, cao giọng nói: “Bậy giờ tôi nói một chút về quy tắc thi đấu lôi đài”
“Quy tắc thi đấu lần này, chính là không có quy tắc gì, hai bên có thể tùy ý ra tay.
Quyền cước không có mắt, sống chết do trời!”
“Tôi tuyên bố, vòng thi đấu chính thức bắt đầu, mời hai tuyển thủ lên sàn đấu”
Diệp Huyền Tân và ông cụ Kiều lần lượt lên sàn đấu.
Đám người phía dưới đều điên cuồng, hô †o đại danh “Ông cụ Kiều!”
Âm thanh rầm vang, tựa như muốn giở nóc nhà ra luôn vậy.
Hiện trường không có ai coi trọng Diệp Huyền Tân, không ai hô đại danh, chỉ riêng về khí thế, Diệp Huyền Tân đã yếu hơn ông cụ Kiều một khoảng lớn!
Ông cụ Kiều khoát tay, đám người lập tức an tĩnh lại Ông cụ Kiều chắp hai tay sau lưng: “Tiểu tử, ra tay đi, tôi nhường cậu ba chiêu.
“
Diệp Vô Nói: “Nhưng tôi một quyền là có thể đấm nát ông luôn đó, ông làm sao có thể nhường tôi ba chiêu?”
“Cuồng vọng!” Bị khiêu khích trước mặt mọi người, Ông cụ Kiều lửa giận dữ: “Đi chết đi thăng nhãi kia kia”
Vừa nói, Ông cụ Kiều liền xông về phía Diệp Huyền Tân.
Diệp Huyền Tân ổn định như núi Thái Sơn, hai tay đặt sau lưng, không có nửa điểm động tác đánh trả hoặc tránh né!
Đám đông đang bùng nổi Đại tông sư thứ hai của Đại Hạ rốt cuộc cũng ra tay!
Một quyền này của ông ta, chắc chắn có thể đánh văng Diệp Huyền Tân!
Mài khi nhìn về phía Diệp Huyền Tần, lại không có nửa điểm động tác né tránh hoặc phản kháng, anh nhất định là biết mình nhất định phải chết không còn phải nghỉ ngờ gì nữa, cho nên lười phản kháng, muốn chết thoải mái một chút!
Dương Mai trong đám đông vội vàng đứng dậy, hô to một tiếng: “Dừng tay lại, dừng tay lại cho tôi Cô hoàn toàn không ngờ, ông cụ Kiều vừa lên sàn đấu liền ra tay độc như vậy.
Cũng không biết mình có thể kêu bọn họ dừng lại được hay không Sự thật là, ông cụ Kiều chắc chắn sẽ không dừng lại, chỉ cần Diệp Huyền Tần chết, Dương Mai sẽ chính là cá năm trên thớt mặc cho người ta câu xé.
Cô không có tư cách để nói bàn điều kiện với chính mình!
Mắt thấy nằm đấm sắp đấm vào ngực.
Diệp Huyền Tân, Diệp Huyền Tân vẫn thờ ơ như trước, điều này làm cho trong lòng Ông Kiều có chút khó chịu, ông ta vốn còn muốn vui vẻ trêu đùa với Diệp Huyền Tân, còn muốn thể hiện bản lĩnh cao thượng, nhưng tên này chỉ dùng một chiêu liền mất mạng, thật sự là rất mất hướng rồi còn gì.
Đợi năm đấm của ông cụ Kiều chạm đến quần áo Diệp Huyền Tần, Diệp Huyền Tân cuối cùng cũng có hành động, anh thoải mái nghiêng người, nằm đấm của ông cụ Kiều vụt qua vai anh.
Ông cụ Kiều kinh hãi, phản ứng thật nhanh, thân thủ nhanh nhẹn, ông ta đã đánh giá thấp anh rồi Ông ta vội vàng muốn thu hồi nắm đấm, chuẩn bị công kích thứ hai.
Nhưng mà ông ta cũng không ngờ được rằng, không biết từ khi nào, nắm đấm của Diệp Huyền Tân đã công tới cằm ông ta.
Ông ta hoàn toàn không có một chút thời gian để né tránh kịp, nằm đấm liền mạnh mẽ đập vào cảm ông ta.
.