Hàn Thúy Lan lo lắng sẽ đổ oan người tốt, vì thế muốn thăm dò tên ăn mày một chút cho rõ.
Cô đem cháo đang chuẩn bị bưng cho ông nội Hàn Minh Quân mà đem cho tên ăn mày: “Cho anh ăn này.
Ăn xong đi nhanh lên”
Chuột Lang cũng đói chết rồi, bắt đầu ăn như hổ đói cọp vồ.
Nhìn tướng ăn cuả anh ta hoàn toàn giống hệt như tên ăn mày, Hàn Thúy Lan an tâm hơn một chút.
Chẳng qua, Chuột Lang sau khi ăn xong, cũng không có ý định rời đi Hàn Thúy Lan lạnh lùng nói: “Đồ cũng đã ăn xong rồi, làm sao anh còn chưa đi?”
Chuột Lang khẽ cười: “Tôi cũng không thể ăn không đồ của nhà cô được, như vậy đi, hôm nay tôi sẽ cứu các cô một mạng”
“Cái gì!”
Hàn Thúy Lan khó khăn buông xuống lòng đề phòng, lần nữa trở nên khẩn trương.
Một tên ăn mày mà luôn miệng nói cứu quân nhân một mạng, nói không có vấn đề gì thì đến quỷ cũng không tin.
“Anh đây là có ý gì?”
Lúc này, bảo vệ đã mang đạn tới Phạm Thúy Lan vội vàng dùng ánh mắt ám chỉ hắn nạp đạn lên nòng.
Chuột Lang nhìn hai đầu ngõ nhỏ một chút, tự lẩm bẩm: “Thời điểm tới rồi”
Phản ứng đầu tiên Hàn Thúy Lan chính là, có mai phục.
Cô lập tức nắm chặt súng lục bên hông.
Trùng Gia đang núp trong bóng tối, đồng thời cũng chú ý tới tranh chấp bên này.
Chẳng qua sau khi phát hiện chỉ là một tên ăn mày nhỏ muốn ăn vạ ở cổng xin ăn, hẳn ta cũng không để ý nữa.
Vì thế hẳn ta vừa vặn thừa dịp bọn họ đang rối loạn, tiến hành đánh lén.
Hắn ta lập tức lấy tay ấn xuống máy truyền tin: “Hành động!”
Một giây sau, một trận tiếng bước chân ồn ào vang dội, quanh quẩn ở trong hẻm nhỏ, giống như sét đánh khí thế cưồn cuộn.
Hai đầu hẻm nhỏ, lại xuất hiện hai đàn sói, nhanh chóng tụ lại ở giữa Tay Hàn Thúy Lan không khống chế mà được run rẩy, hít vào một ngụm khí lạnh.
Mẹ nó, khu vực Trung Nguyên làm sao lại xuất hiện nhiều sói hoang như vậy.
Mà những con sói hoang này có hình thể khổng lồ, giống như trâu đực, vừa hung mãnh vừa ngang ngược, bên trong hai mắt của bọn chúng có ẩn chứa hàn quang khiến người ta không rét mà run.
Đây căn bản không giống đàn sói quốc nội trong nước!
“Có mai phục!” Lúc này chân tay của Hàn Thúy Lan có chút rối loạn, chẳng qua vẫn rất nhanh trấn định lại: “Giữ vững cửa chính!”
Hàn Thúy Lan cùng gác cổng lập tức đứng mỗi người một bên giữ vững trận địa, hướng đàn sói bản không ngừng, Tiếng súng này rất nhanh đã hấp dẫn thêm hai bảo vệ ở bên trong đại viện, bọn họ.
vội vàng vọt tới cổng chính gia nhập vào trận chiến này.
Đây là tất cả lực lượng quân đội phòng hộ trong đại viện.
Chuột Lang thừa dịp tình thế hỗn loạn, thân thể lăn một cái liền tiến vào bên trong đại viện, giữ vững cổng nhà chính, là chỗ ở của Hàn Minh Quân.
Mệnh lệnh của Diệp Huyền Tân là bảo vệ Hàn Minh Quân, anh muốn giữ vững một trận phong tuyến cuối cùng này!
Số lượng đàn sói thật sự là quá nhiều, c độ lại cực kỳ nhanh nhẹn, nhóm người Hàn Thúy Lan căn bản khó mà nhắm chuẩn được.
Vả lại cho dù đàn sói có bị bắn trúng đi nữa thì chỉ cần không phải là chỗ hiểm, lực công kích của chúng vẫn sẽ mạnh mẽ nahnh nhẹn như cũ.
Vũ khí nóng xuất hiện trước mặt bọn chúng đem lại hiệu quả cực kỳ nhỏ.
Chỉ trong một phút đồng hồ ngắn ngủi, đàn sói liền nhào lên, điên cuồng cắn xé.
Không hổ là sói hoang Siberia, hung tàn đến mức không còn chút nhân tính nào, chuyên công kích chỗ hiểm của con người.
Chỉ là vừa mới đối mặt, liền có một thủ vệ bị chúng cần trúng cổ, máu tươi bản ra tung toé, lập tức mất đi sức chiến đấu.
Mà đạn của bọn họ cũng đã hết rồi…
Dù sao Hàn Minh Quân cũng đã giải nghệ, không có khả năng phân phối hay chuẩn bị cho bọn họ quá nhiều đạn được.
Hàn Thúy Lan gấp đến đỏ mắt, ném súng trong tay đi, móc ra cây dao quân đội thụy sĩ, sau đó liền lao vào chém giết Hàn Thúy Lan am hiểu nhất chính là tấn công ở khoảng cách gần, cơ hồ mỗi một đao là lại mất lấy đi một mạng, trong chớp mắt liền chém giết ba đầu sói hoang.
Nhưng cô cũng bị thương nghiêm trọng, trên thân tựa hồ đã không còn bộ phân hoàn hảo nào.
Tuyến phòng thủ ở cửa chính rốt cục cũng sụp đổ, có mấy con sói đã vọt vào!
“Hỏng bét!’ Đại não của Hàn Thúy Lan ‘ong’ một tiếng lập tức muốn nổ tung, mục tiêu của đàn sói này chỉ có thể là ông nội của Hàn Minh Quân!
.