Trùng Gia thấy thế, vì quá sợ hãi mà ném cây sáo trong tay đi nhanh chân tháo chạy.
Nhiệm vụ là của Kiều Gia, nhưng mạng là của hắn ta, hiện tại tính mạng của hắn lại càng quan trọng hơn.
Hàn Thúy Lan vừa đuổi mấy bước, liền có hai con sói hoang quấn lên, cô đành phải ngừng đuổi theo, chém giết sói hoang.
Chuột Lang thật sự là quá hung tàn, dọa sợ lũ sói hoang, khiến chúng không dám công kích anh ta, chỉ có thể tiến tấn lên công Hàn Thúy Lan Chuột Lang đành phải đem cổng lớn đóng lại, vọt tới bên người Hàn Thúy Lan, giúp cô giải vây.
Hai người đồng tâm hiệp lực… Chính xác hơn mà nói, đó là nhờ vào uy lực của Chuột Lang mà mấy con sói hoang gần đó cũng bị giết sạch sành sanh.
Giờ phút này, trong viện chất đầy thi thể sói hoang, máu chảy thành sông, khắp nơi đều là màu đỏ, bao quát xung quanh.
Địa ngục, không còn gì hơn cái này!
Hàn Thúy Lan vừa đau vừa mệt, đặt mông ngồi xổm trên mặt đất, thở hổn hển “Tên ăn xin kia… giỏi…anh giỏi thật… Lợi hại!”
Gương mặt Chuột Lang tràn đầy cảm giác mất mát, cởi quần áo ra, vắt khô máu: “Ai, vẫn kém xa đại ca tôi”
“Nếu như anh ấy tự mình ra trận, không cần tốn nhiều sức lực liền có thể giải quyết hết lũ sói hoang này, trên người cũng không dính một giọt máu nào!”
Nào sẽ chật vật giống tôi Hàn Thúy Lan trừng to mắt: “Không có khả năng, trên thế giới làm sao có người giỏi đến như vậy được!”
“Anh đừng nói đại ca anh là Đại La Kim Tiên đi”
Chuột Lang lắc đầu, cũng không sánh bằng anh.
Hàn Thúy Lan rất hiếu kì, cô cũng muốn được xem người còn giỏi hơn Đại La Kim Tiên kia.
“Đại La Kim Tiên Lúc này, một đám mang theo đầy đủ súng ống, đội ngũ cứu viện hơn năm mươi người rốt cục cũng khoan thai tới muộn.
Mà một màn trước mắt này liền trực tiếp đem đội ngũ cứu viện dọa sợ, sắc mặt từng người đều trắng bệch, trợn mắt há hốc mồm, không biết phải làm sao.
Thậm chí có chiến sĩ tâm lí yếu hơn người khác, quay đầu liền ói ra Đây còn là nhân gian ư?
Không, đây là Địa Ngục!
Tâng 19 của Địa Ngục!
Hàn Thúy Lan dùng dao găm quân đội thụy sĩ chống đỡ thân thể đứng lên: “Còn thất thần làm gì, tranh thủ thời gian… Tranh thủ thời gian cứu người!”
Đội chưa bệnh lập tức vọt tới mấy họ vệ trên người toàn là thương tích, kiểm tra thương thế.
Hàn Thúy Lan khẩn trương nín thở: “Tuyệt đối đừng chết người, tuyệt đối đừng chết người”
Các bác sĩ kiểm tra một lát sau, nói: “Yên tâm đi, bọn họ chỉ là bị thương ngoài da, cũng không tổn thương tới nội tạng, không có nguy hiểm tính mạng”
“Phù!”
Hàn Thúy Lan thở dài một hơi.
Các vị bác sĩ muốn đem mấy người khiêng đi trị liệu, hộ vệ lúc đầu tranh cãi cùng Chuột Lang, chợt đứng lên, bước chân ung dung đi đến trước mặt Chuột Lang, không nói tiếng nào lập tức quỳ xuống.
“Sự… Sư phụ, xin nhận đồ nhi một lạy”
Chuột Lang: Đám người bắt đầu bận rộn, dọn dẹp hậu viện.
Lúc này, điện thoại Hàn Thúy Lan chợt vang lên.
Là Diệp Huyền Tần gọi tới.
“Hàn Thúy Lan nghe”
Diệp Huyền Tân: “Hàn ngu ngốc, cô không gặp chuyện gì chứ?”
Nghe được xưng hô thế này, Hàn Thúy.
Lan lập tức lên cơn giận dữ.
Con mẹ nó anh ta không ngứa mồm là không chịu được đúng không.
Không phải là lần trước đánh cược thua cuộc sao, sao anh cứ nói ngu xuẩn ngu ngốc mãi không ngừng vậy hả?
* Câm miệng!” Hàn Thúy Lan nổi giận măng: “Anh mới là đồ ngu ngốc!”
“Mà khoan, anh làm sao đột nhiên hỏi tôi có sao không?”
Chẳng lẽ… Anh sớm biết có người phục kích ở chỗ bọn họ?
Hàn Thúy Lan đến bây giờ cũng không hiểu rõ, Chuột Lang chính là người mà Diệp Huyền Tân phái tới bảo vệ bọn họ Diệp Huyền Tân: “Không phải có người muốn phục kích nhà cô sao?”
“Nghe giọng điệu của cô, hẳn là bị đánh cho thê thảm nhỉ”
“Chó má!” Hàn Thúy Lan cuồng loạn giận dữ hét: “Anh biết rõ có người phục kích nhà tôi, sao lại không báo trước lấy một tiếng chứi”
“Có biết chúng tôi suýt chút nữa là mất mạng hay không!”
.