Chiến Thần Phong Vân


Rượu ra trận của chỉ huy.


Diệp Thanh Sơn nói: “Haiz, gần đây biên cảnh không yên ổn, đám khốn kiếp kia luôn nhìn chăm chằm chúng ta, điên cuồng thăm dò ở biên giới”

“Nhưng mà có tên tuổi của anh đè ép, bọn họ vẫn còn không dám làm loạn”

“Nếu như anh đi tham gia tang lễ của Hàn Minh Quân, để bọn họ biết anh không còn ở biên giới, chắc chắn sẽ tấn công một đợt thật lớn”

Diệp Huyền Tân có chút mất mát: “Ồ, như vậy sao, vậy tôi thật sự không thể đến tang lễ kia được rồi”

“Được rồi được rồi, anh đi thông báo cho lão già kia một tiếng, đội cảm tử Lang Vương của tôi sẽ lập tức hoàn thành việc tổ chức lại, đến lúc đó sẽ xông vào trại địch giết chóc một đợt, đánh tan khí thế của bọn họ”

Thanh Sơn cười to: “Ha ha, chỉ huy Diệp, đàn ông đội trời đạp đất, nhất định phải nói lời giữ lời đấ “Tôi đã ghi âm lại hết cuộc trò chuyện vừa nấy rồi đấy nhé”


Diệp Huyền Tân giật khóe miệng một cái: “Cái tên này, càng ngày càng gian xảo”

“Đúng rồi Thanh Sơn, cậu có suy nghĩ đến việc gia nhập vào đội cảm tử Lang Vương của tôi không, đến lúc đó tôi sẽ tự cất rượu ra trận Lang Vương cho cậu uống”

Thanh Sơn bỗng nhiên kích động hẳn lên: “Anh Diệp, anh nói thật chứ?”

“Ha ha, tôi nói cho anh biết, tôi đã sớm thấy phiền chán với cái chức văn thư này rồi, đã sớm muốn ra ngoài chém giết”

“Nhất định anh phải nói chuyện với lãnh đạo, điều tôi đến chỗ anh làm việc đấy nhé”

Diệp Huyền Tân dở khóc dở cười: “Ông đây chỉ nói đùa với cậu thôi, cậu lại nghĩ là thật”

Thanh Sơn: “Đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, nói lời phải giữ lấy lời, sao có thể nói đùa lung tung chứ”

“Tôi mặc kệ, tôi chỉ muốn đi theo anh”

Diệp Huyền Tân: “Nói nhảm, không biết nặng nhẹ”

“Tôi hỏi cậu, cậu đi theo tôi, cậu có thể giết được mấy kẻ địch? Mười tên, hai mươi tên, hay là bốn mươi năm mươi tên?”

“Bây giờ cậu ở vị trí của mình, điều binh khiển tướng, bày mưu nghĩ kế, có thể cứu vớt hàng ngàn hàng vạn thậm chí nhiều tính mạng đồng đội hơn”

“Cậu nói cho tôi xem, hai cái này cái gì nhẹ cái gì nặng?”

Thanh Sơn thở dài: “Được rồi được rồi, anh đừng dạy chính trị cho tôi nữa, lãnh đạo dạy tôi đã đủ nhiều rồi”

“Nếu anh chướng mắt chút thực lực ấy của tôi thì cứ nói rõ ra, không có ý nghĩa, cúp máy đây”


Diệp Huyền Tân không nhịn được cười lên, tên nhóc thối này, đã có địa vị cao như thế rồi mà vẫn còn tính cách thích giỡn.


Độc Lang cười ha ha: “Anh, may mà anh không để Thanh Sơn đi theo em, nếu không chắc chẳn mỗi ngày cậu ta sẽ đều đuổi sau mông em đòi nợ”

Diệp Huyền Tân: “Ha, cậu nợ cậu ta cái gì?”

Độc Lang: “Haiz, không phải lần trước nói phét là có thể lấy cho cậu ta một bình rượu ra trận mà tự tay anh cất sao, bản thân ông đây còn không có đủ để uống, sao có thể cho cậu ta được”

Diệp Huyền Tân cảm thán nói: “Trước kia không dễ cất rượu ra trận, là bởi vì mỗi mười vò rượu ra trận phải tiêu hao một gốc móng lưng rồng”

“Mà bây giờ, tôi đã tìm được một ruộng thuốc, trên đó mọc đầy móng lưng rồng, lần này sẽ cho các anh em uống thoải mái”

Độc Lang đã sắp chảy nước miếng: “Ha ha, ông đây muốn uống mười vò”

Diệp Huyền Tân vươn vai một cái, “Đi thôi, đến thành phố Biển Hoa Đông, tang lễ của Hàn Minh Quân”

“Mặc dù không thể tự mình có mặt, nhưng có thể đưa đến một biểu ngữ, khen ngợi ông ta có chiến công vĩ đại”


Khi mọi người biết được chỉ huy Diệp đưa một bức biểu ngữ đến tang lễ của Hàn Minh Quân, toàn thành phố đều chấn động.


Từ lần trước Diệp tông sư đánh một trận xong, tỉnh Hà Sơn lại xuất hiện cảnh tượng hoành tráng muôn người đều đổ xô ra đường: Người của cả thành phố đều chạy tới tang lễ của Hàn Minh Quân, muốn thưởng thức phong thái dưới ngòi bút của chỉ huy Diệp.


Không gặp được chỉ huy Diệp, vậy nhìn nét chữ của anh một lần cũng đủ rồi.


Khi quân đội giao bốn chữ “Khí thế quốc gia” cho Hàn Thúy Lan, Hàn Thúy Lan rơi nước mắt tại chỗ Ông nội chết cũng không tiếc, chết có ý nghĩa.



.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận