Bạch Phụ Lưỡng: “Kiều Gia chết rồi?
Làm sao có thể!”
“Ông ta chết như thế nào”
Triệu Công Minh nói: “Kiều Gia trúng độc chết trên lôi đài, không chiến mà bại”
Cái gì!
Bạch Phụ Lưỡng nghẹn họng nhìn trân trối!
Người chết trên thi đấu lôi đài là Kiều Gia, không phải là Diệp Huyền Tân?
Nhưng Phi Long nói với mình không phải như vậy.
Phi Long hạ độc thất bại, Diệp Huyền Tân bị Kiều Gia đánh chết…
‘Trăm phần trăm là Diệp Huyền Tân không tin tưởng Phi Long, cho nên đánh ngất xỉu anh ta, chính anh đã sắp xếp người hạ độc cho Kiều Gia! Bạch Phụ Lưỡng cắn răng nói “Chuyện này là thật?”
Triệu Công Minh lập tức thề thốt: “Nếu như có nửa câu nói dối, Triệu Công Minh tôi sẽ chết không yên lành”
Âm!
Bạch Phụ Lưỡng dùng tay đập Triệu Công Minh ngất đi.
Sau đó cô ta lấy điện thoại ra, bấm số của điện thoại Diệp Huyền Tần.
Trong sự chờ đợi nôn nóng bất an, cuối cùng cuộc gọi đã được kết nối.
Sự lo lắng của Bạch Phụ Lưỡng cuối cùng đã được buông xuống: “Họ Diệp, con mẹ nó anh vẫn còn sống!”
Diệp Huyền Tân bị hỏi sửng sốt: “Đương nhiên là tôi còn sống rồi?”
“Haiz, Phụ Lưỡng, tính tình của cô vẫn như thế, như vậy không tốt đâu, nên sửa đổi một chút”
Bạch Phụ Lưỡng: “Cút! Nếu còn sống, vì sao không đi gặp tôi”
Diệp Huyền Tân có chút tức giận: “Cô đừng có mà bướng bỉnh bậy bạ được không!”
“Đánh lôi đài xong tôi liền ra ngoài tìm cô, nhưng cô đã rời đi rồi, là cô nuốt lời trước đấy”
Bạch Phụ Lưỡng: “Bớt nói nhảm đi, bây giờ lập tức tới tìm tôi”
Diệp Huyền Tân: “Xin lỗi nhé, bây giờ tôi muốn đi thủ đô một chuyến, tạm thời không có cách nào đi gặp cô được.”
“Thủ đô đúng không” Bạch Phụ Lưỡng cười lạnh: “Dù anh có chạy đến chân trời góc biển, tôi cũng phải tìm đến anh!”
“Sau đó, tự tay đánh gãy chân của anh, xem anh còn chạy được nữa không!”
Gô ta còn tưởng rằng Diệp Huyền Tân cố ý tránh né không gặp, cho nên mới chạy đến thủ đô.
Cô ta cúp điện thoại, nói với sát thủ cấp dưới: “Đi, dọn nhà đến thủ đô!”
Để anh chạy lần thứ nhất, còn có thể để anh chạy mất lần thứ hai sao?
Mơ tưởng!
Tập đoàn sát thủ Tử Dạ to như vậy, trong vòng một đêm đã rời khỏi đại bản doanh tỉnh Đông Tam.
Mục đích: Thủ đô!
Trong phút chốc, thế lực khắp nơi, bao gồm cả đoàn người Từ Lam Khiết đều tập trung ở thủ đô.
Thủ đô, sắp náo nhiệt rồi.
Mãi cho đến hừng đông, cuối cùng Diệp Huyền Tân mới đến biên giới thủ đô.
“Dừng xe” Diệp Huyền Tân ra lệnh.
Độc Lang vội vàng phanh xe lại.
Diệp Huyền Tân xuống xe, đứng bên cạnh sông bảo vệ thành, nhìn thủ đô phồn hoa, vô cùng bùi ngùi.
Thủ đô là gốc gác của Diệp Huyền Tần.
Nhà họ Diệp ở thủ đô của anh chính là nhà giàu chiếm giữ ở đây.
Năm đó, bắt đầu từ khi gia tộc quyết định để anh thay anh trai song sinh Diệp Huyền Tề ngồi tù, Diệp Huyền Tần đã không còn có chút tình cảm nào đối với nhà họ Diệp ở thủ đô nữa.
Vốn tưởng rằng cả đời này sẽ không trở lại nơi làm anh đau lòng này nữa.
Nhưng thật sự không nghĩ đến, cuộc đời không lường trước được, quanh đi quẩn lại thế mà anh đã trở về “Hy vọng sẽ không gặp phải người nhà họ Diệp ở thủ đô, đừng sinh ra tình cảm gút mắc gì nữa”
Diệp Huyền Tân đang muốn lên xe, điện thoại vang lên.
Là Sói Hoang gọi tới.
Diệp Huyền Tân vội nghe máy, không kịp chờ đợi hỏi: “Tra được vị trí của Sát Lang chưa?”
Cảm xúc của Sói Hoang có chút tiêu cực: “Tra được rồi, có khả năng Sát Lang dùng tên giả là Ngô Nhất Trí, sống trong số bốn hẻm Tam Xích ngõ tám ở thủ đô”
“Ngoài ra, còn có một tin tức chưa được chứng thực, Sát Lang… có lế đã bị kẻ gian hãm hại mà chết”
Cái gì!
Cả người Diệp Huyền Tần run lên, trong ánh mắt đầu tiên là đau đớn, tiếp theo là tức giận “Dám hại anh em của tôi, đáng chết cả nhài”
Anh lấy một chai rượu từ trong xe ra, uống một hơi hết nửa chai, còn lại đều đổ vào bên trong dòng sông lớn cuồn cuộn.
“Người anh em, cậu cứ nghỉ ngơi đi”
“Còn lại, để tôi làm!”
.