Chiến Thần Phong Vân


Diệp Huyền Tân ngồi vào bên cạnh bố Ngô, cẩn thận bắt mạch cho ông, kiểm tra phần gan.


Một lát sau, anh nhíu chặt lông mày lại.


Thật ra bệnh trướng bụng của bố Ngô không nghiêm trọng lắm.


Nhưng mà phần gan lại có biến đổi bệnh lý khác, là do lây nhiễm từ bên ngoài †ạo thành.


Bệnh trướng bụng cũng sẽ không gây ra biến đổi bệnh lý này.


Đáng chết, nhất định là bác sĩ Đông y chữa bệnh cho bố Ngô, làm nghề y không đúng tiêu chuẩn, chẳng những không khống chế ệnh trướng bụng, thậm chí còn tạo ra biến đổi bệnh lý khác!

Tên tuổi của Đông y chính là bị hủy hoại trên tay loại bác sĩ Đông y gà mờ này.


Loại người này, gặp được người nào nhất định phải loại bỏ người đó, nếu không tên tuổi của Đông y sớm muộn gì cũng sẽ bị hủy ở trong tay bọn họ!

Anh không thay đổi sắc mặt, cũng không tiết lộ chuyện này cho người nhà họ Ngô, để bọn họ đỡ phải lo lắng.


Anh chỉ hỏi: “Ngọc Tâm, người chữa bệnh cho bố em là bác sĩ nào?”


Ngô Ngọc Tâm nói: “Là bác sĩ Lương Minh Thu, ông ta cũng ở trong ngõ tám, mỗi tối đều đến châm cứu cho bố em”

“Bây giờ nhìn thời gian, bác sĩ Lương cũng sắp đến chữa bệnh cho bố em rồi”

Diệp Huyền Tân gật đầu.


Lát nữa anh cũng phải gặp “bác sĩ Lương” – Lương Minh Thu kia mới được.


Cùng lúc đó, trong một phòng khám chỉ cách nhà Ngô Ngọc Tâm có một cái sân.


Hai bóng người đang ngồi cẩn thận trò chuyện với nhau, thỉnh thoảng trong câu chuyện còn đề cập đến cả nhà Ngô Ngọc Tâm.


Một người trong đó chính là Mộ Quân Thiếu hôm nay bị đánh nát đầu gối.


Mà một người khác chính là “bác sĩ Lương” – Lương Minh Thu chữa bệnh cho bố Ngô.


Thỉnh thoảng chân của Mộ Quân Thiếu sẽ nhói đau, điều này khiến ông ta không ngừng căm hận Diệp Huyền Tân và cả nhà Ngô Ngọc Tâm!

Mộ Quân Thiếu cắn răng nói: “Bác sĩ Lương, tôi cho ông ba trăm năm mươi triệu, đêm nay chữa chết bố của Ngô Ngọc Tâm cho tôi.”

Bác sĩ Lương tỏ vẻ sợ hãi: “Cậu Mộ, ông đang làm khó tôi đấy, đây là cố ý giết người, nếu bị điều tra ra tôi sẽ chết”

Mộ Quân Thiếu nói: “Cùng lắm ông chỉ bị coi như sự cố lúc chữa bệnh thôi, yên tâm, nhà họ Mộ tôi có thể bảo đảm cho ông”

Lương Minh Thu: “Chuyện này… Đây chính là một mạng người đấy, tôi… sao tôi có thể..”

Mộ Quân Thiếu: “Ba tỷ năm!”

Lương Minh Thu: “Cậu Mộ, căn bản không phải là chuyện tiền nong…”

Mộ Quân Thiếu: “Ba mươi lăm tỷ!”

Ba mươi lăm tỷ!

Trong lòng Lương Minh Thu thấy vô cùng chấn động.


Ba mươi lăm tỷ sao.


Ông ta làm nghề y cả một đời, mới miễn cưỡng tích góp đủ bảy trăm năm mươi triệu.



Ba mươi lăm tỷ, ông ta có làm mấy đời cũng không kiếm được đâu.


€ó tiền có thể ma xui quỷ khiến, ông †a đã dao động.


Ông ta cắn răng một cái: “Được rồi cậu Mộ, thành giao”

Mộ Quân Thiếu cười ha ha: “Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, như thế này mới đúng chứ!”

“Tôi sẽ cho ông bảy trăm năm mươi triệu tiền đặt cọc trước, sau khi chuyện này thành công, tôi sẽ trả nốt số còn lại Lương Minh Thu nhìn đồng hồ, cũng đã đến thời gian chữa bệnh cho bố Ngô theo thường lệ rồi.


Ông ta cầm hòm thuốc ra ngoài.


Mặc dù vừa nghĩ tới sắp phải giết người, ông ta liền thấp thỏm lo âu.


Nhưng chỉ cần nhìn thông báo bảy trăm năm mươi triệu vừa vào tài khoản trên màn hình điện thoại, ông ta đã yên tâm thoải mái hơn nhiš Lão Ngô kia đã già rồi, đổi lấy bảy trăm năm mươi triệu cũng đáng.


Rất nhanh, ông ta đã đến nhà Ngô Ngọc Tâm.


Ngô Ngọc Tâm lập tức nhiệt tình đứng dậy chào đón: “Bác Lương, bác tới rồi, mau ngồi mau ngồi”

Bố Ngô cũng đứng dật vất vả cho ông rồi, mỗi ngày đều phải chạy đến nhà tôi”

Lương Minh Thu hơi chột dạ mỉm cười: “Đâu có đâu có, tấm lòng của bác sĩ như cha mẹ mà”

“Bác Lương, mời bác uống trà” Ngô Ngọc Tâm vội vàng rót một chén trà cho Lương Minh Thu.


Lương Minh Thu lại khoát tay: “Không cần.

Ông Ngô, tôi cứ chữa cho ông trước đã”

Bố Ngô gật đầu, cởi áo ra, năm lên trên giường.


Diệp Huyền Tân lập tức nhỏ giọng nói với Độc Lang: “Độc Lang, chờ một lúc nữa cậu hãy chụp lại cách châm cứu của ông già kia”

Độc Lang vội vàng gật đầu: “Yên tâm”

Anh ta làm bộ chơi điện thoại, thật ra là âm thầm chụp lén Lương Minh Thu lấy ngâm châm và một chai rượu từ trong hòm thuốc ra, dùng rượu khử trùng cho ngân châm.


Diệp Huyền Tân lập tức nổi giận lôi đình!

Tên khốn này không cần dùng cồn khử trùng, mà là dùng rượu uống để khử trùng cho ngân châm.


Không tạo ra lây nhiễm cho lá gan mới là lạ.


Hơn nữa cách ông ta cầm châm cực kì không đúng tiêu chuẩn Nói ông ta là Đông y gà mờ đã là coi trọng ông ta rồi, ông ta căn bản không hiểu gì về Đông y cả!

Không diệt trừ tư cách làm nghề y của người này thì sẽ gieo hại cho mọi người mất.



.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận