Ngô Ngọc Tâm gấp gáp đến mức rơi nước mắt: “Haiz, quản lý của ngõ số tám là ông Hình, cũng là bệnh nhân của Lương Minh Thu”
“Chỉ cần một câu của Lương Minh Thu, chắc chắn ông Hình sẽ đuổi nhà em đi”
“Hai người… lát nữa hai người tuyệt đối đừng chống đối lại ông Hình nhé, chúng ta giải thích với ông ta, nói không chừng ông ta sẽ tha cho chúng ta một lần thì sao”
Bố Ngô và Ngô Ngọc Tâm liếc nhau, cực kì tuyệt vọng.
Haiz, người trẻ tuổi này không phải đến giúp bọn họ, mà là đến hại bọn họ.
Chỗ ở này là nơi bọn họ cắm rễ, rời khỏi chỗ này, bọn họ thật sự không còn nơi nào để đi cả.
Hơn nữa, về sau tết thanh minh, hồn phách của anh trai trở về, không nhìn thấy bọn họ thì phải làm gì đây.
Dưới tình huống gấp gáp, bọn họ còn có chút hận cả Diệp Huyền Tân.
Không bao lâu sau, ngoài cửa có một đám người xông vào.
Đám người này mặc đồ đen, trên cánh †ay áo đeo phù hiệu “chấp pháp”, khí thế hung dữ, đá bay cửa ra.
Chính là quản lý của ngõ số tám.
Người dẫn đầu rõ ràng là trưởng ban quản lý, Hình Vĩ.
Lương Minh Thu đi theo bên cạnh Hình Vĩ, vẻ mặt dương dương đắc ý.
Ồn ào bên này, đương nhiên cũng đã thu hút không ít người dân trong ngõ số tám đến xem, nghị luận ầm ï.
“Ông Hình dẫn theo đội chấp pháp tới trong nhà đào binh này làm cái gì”
“Haiz, ông Hình cao quý mà phải tự mình đến nhà đào binh này, là làm bẩn thân phận của ông ta”
“Tin tức ngầm, hình như là khách trong nhà ông Ngô đánh thần y Thu, còn nói thần y Thu muốn hại mạng sống của người ta”
“Cái gì! Thần y Thu chịu ra tay chữa bệnh cho người nhà đào binh, đã là khai ân ngoài vòng pháp luật rồi, bọn họ không biết ơn mà còn hành hung thần y Thu!”
“Loại người không biết tốt xấu này, nhất định phải nghiêm trị không tha!”
Nghe đám hàng xóm mở miệng một tiếng “đào binh”, trong lòng Diệp Huyền Tân càng thêm áy náy.
Những năm này, rốt cuộc cả nhà Ngô Ngọc Tâm đã phải đội cái mũ “đào binh” mà sống thế nào chứ.
Lương Minh Thu nói: “Ông Hình, ông phải ra mặt cho tôi, tôi… bây giờ cả người tôi vẫn còn đau đây”
Hình Vĩ ừ một tiếng, đi vào trong phòng, giận dữ mắng mỏ bố Ngô: “Lão già kia, ông đúng là gan to bằng trời”
“Mấy người là người nhà của đào binh, để cho mấy người sống trong ngõ số tám đã là khai ân ngoài vòng pháp luật rồi: “Thần y Thu chịu ra tay chữa bệnh cho mấy người, càng là hết lòng quan tâm giúp đỡ mấy người”
“Nhưng mấy người chẳng những không biết ơn, còn dám can đảm ra tay, tội không thể tha”
“Bây giờ tôi ra lệnh cho cả nhà mấy người nhanh chóng chuyển ra khỏi ngõ số tám, đừng làm bẩn danh tiếng của chúng tôi!”
Ngô Ngọc Tâm vội vàng giải thích “Anh tôi bị oan uổng, anh tôi không phải đào binh, là liệt sĩ”
“Đây là chứng nhận liệt sĩ của anh tôi, mấy người nhìn xem”
Ngô Ngọc Tâm vội vàng đưa giấy chứng nhận liệt sĩ của anh mình cho Hình Vĩ.
Hình Vĩ chỉ nhìn một chút, lập tức kinh ngạc: “Liệt sĩ hạng nhất? Anh của cô là liệt sĩ hạng nhất?”
Vèo!
Đám người xôn xao!
Thật sự không nghĩ tới, nhà họ Ngô lại còn có lúc xoay người: Ngô Nhất Trí được phong thành liệt sĩ.
Đây là vinh quang thuộc về toàn bộ ngõ số tám.
Nhưng mà, đám người kia còn chưa kịp kích động, Lương Minh Thu đã cười lạnh nói: “Giả, đây nhất định là giả”
“Ngô Nhất Trí đã chết năm năm rồi, nếu cậu ta thật sự là liệt sĩ, làm sao có thể đến bây giờ mới sửa lại án xử sai… Hơn nữa, năm đó mấy người đã quên Ngô Nhất Trí chết như thế nào rồi sao? Kiểu chết kia làm gì có liên quan đến liệt sĩ chứ”
“Còn nữa, hôm nay tôi còn nhìn thấy.
Ngô Ngọc Tâm lén lén lút lút với một người làm chứng nhận giả, lúc ấy còn thấy khó hiểu.
Bây giờ xem ra, trăm phần trăm là cô ta đã đi làm chứng nhận giả”
.