Chiến Thần Phong Vân


Cúp điện thoại, anh ta đưa tay ra dấu OK với Tham Lang: “Đã xong!”

“Đúng là cái đồ không biết xấu hổ” Tiết Mỹ Lệ tức giận chửi một câu: “Tôi cũng chẳng thèm dây dưa với mấy người”

“Hôm nay là một người trọng đại, chúng tôi đi mua phòng tân hôn, không thể nào để mấy người ảnh hưởng đến tâm trạng được.


“Chồng à, quẹt thẻ đi”

Triệu Hoàng Phúc lại cười cười nghĩ ngợi: “Trước tiên đừng vội.”

“Không phải anh ta nói muốn đóng băng tất cả tài khoản của anh trong vòng một phút sao? Chúng ta đợi thêm một phút nữa”

Vẻ mặt Tiết Mỹ Lệ không vui, cô ta nói: “Anh để ý đến mấy người đó làm cái gì”

Triệu Hoàng Phúc: “Cứ coi như là chơi chó đi”

Tiết Mỹ Lệ: “Haha, đúng đó, coi như là chơi chó cho vui đi”

Tham Lang nắm chặt tay lại, Sau Chung Chí Minh, lại có người chửi cậu ta là chó.



Xem ra, Chung Chí Minh sau này cũng không còn cô đơn nữa rồi Thời gian một phút rất nhanh đã trôi qua.


Triệu Hoàng Phúc đưa thẻ ngân hàng cho nhân viên bán hàng: “Thời gian một phút đã tới rồi, quẹt thẻ đi.”

“Vợ à, nhìn cho rõ nhé, anh phải vả vào mặt cậu ta một cái.”

Tiết Mỹ Lệ: “Nhất định phải thế: Nhân viên bán hàng quẹt thẻ một lúc, cau mày lại nói: “Anh Phúc ơi, số dư trong thẻ không đủ, có phải là anh lấy nhầm thẻ ngân hàng rồi không ạ?”

“Hả?” Triệu Hoàng Phúc vội vàng nhận lại thẻ ngân hàng, nói: “Không thể nào thế được, chính là chiếc thẻ này mà, hay là có phải do máy POS của mấy người bị hỏng rồi không?”

Nhân viên bán hàng vội vàng gật đầu: “Xin lỗi anh, thật sự xin lỗi anh, chiếc máy quẹt thẻ này quá cũ rồi, có lẽ là xảy ra hỏng hóc rồi”

Nói xong, cô ta lại lấy ra một cái máy quẹt thẻ khác.


Tít tí Vân là số dư không đủ.


“Việc này sao có thể thế chứ” Triệu Hoàng Phúc sốt ruột: “Số dư trong thẻ không đủ, chẳng lẽ là bị ai ăn cắp mất rồi sao?”

Tham Lang bật cười haha: “Anh à, lúc nãy không phải có ai đó nói muốn vả vào em sao?”

“Sao anh ta lại tự điên cuồng vả vào mặt chính mình thế nhỉ?”

Diệp Huyền Tân: “Anh ta tát vào mặt người khác không được, nên chỉ có thể tự tát vào mặt mình, tìm niềm vui trong đau khổ.


Triệu Hoàng Phúc tức giận chửi: “Cười cái đầu mày ý”

“Tôi đột nhiên nhớ ra, tấm thẻ ngân hàng này của tôi là thẻ phụ, có hạn mức.”

“Tiền phòng đã vượt quá hạn mức tiêu dùng mỗi ngày, đương nhiên sẽ có thông báo số dư không đủ.”

“Bây giờ tôi sẽ gọi điện cho ngân hàng, bảo bọn họ tăng hạn mức lên”

Tiết Mỹ ¡ vàng gật đầu: “Đúng rồi, đúng rồi, bây giờ anh gọi điện thoại đi, vả thật mạnh vào mặt chúng nó!”

Điện thoại rất nhanh đã được kết nối.



Triệu Hoàng Phúc: “Alo, tôi là khách hàng VIP hạng Bạc của ngân hàng mấy người, tôi yêu câu mấy người tăng hạn mức tiêu dùng hàng ngày cho thẻ ngân hàng của tôi lên.


Nhân viên chăm sóc khách hàng của ngân hàng: “Tài khoản của anh đã bị đóng băng rồi ạ, không có cách nào để tăng hạn mức được.”

“Hả? Cái gì cơ?” Triệu Hoàng Phúc sốt ruột rồi: “Các người dựa vào đâu Nhân viên chăm sóc khách hàng của ngân hàng: “Đây là mệnh lệnh cấp SSS đến từ quân đội, tình hình cụ thể và chỉ tiết không được tiết lộ thưa anh”

Cả người Triệu Hoàng Phúc run rẩy, điện thoại anh ta rơi xuống đất.


Chết rồi, sao bên phía quân đội lại đóng băng tài khoản của mình chứ?

Mình cũng chưa bao giờ qua lại với bên quân đội mài Lẽ nào … là mệnh lệnh của hai người đứng trước mặt đây?

Việc này sao có thể được chứ!

Cái tên Diệp Huyền Tân này là một kẻ phạm nhân đã được cải tạo, tội phạm đã có tiền án làm sao có thể tham gia vào quân ngũ được chứ! Hơn nữa cho dù là đi cửa sau để tham gia quân ngũ, cũng không thể nào nói một câu là thành mệnh lệnh cấp SSS được!

Trùng hợp, một trăm phần trăm là trùng hợp thôi!

Anh ta lập tức lấy ra một tấm thẻ khác: “Thẻ đó của tôi không thể nào tăng hạn mức được, vẫn là quẹt tấm này đi”

Trong tấm thẻ này là khoản tiền anh ta chuẩn bị để trả nợ cho một vị thương gia.


Việc khẩn cấp trước mắt, trước tiên không cần quan tâm đến nợ nần gì hết, giữ gìn thể diện mới là quan trọng nhất.



Vẻ mặt Tiết Mỹ Lệ đầy ngưỡng mộ: “Chồng à, anh lợi hại thật đấy, tiền trong một tấm thẻ phụ thôi cũng đã đủ để mua cả một căn biệt thự lớn rồi”

“Chỉ tiếc là hạn mức có giới hạn.
Tiền trong tấm thẻ chính này chắc chẳn còn nhiều hơn”

“Đương nhiên là vậy” Triệu Hoàng Phúc cười cười, đưa thẻ ngân hàng cho người bán hàng.


Người bán hàng vội vàng lấy chiếc máy quẹt thẻ quẹt một lúc.


Lại là số dư không đủ?

“Chuyện … chuyện này là thế nào đây?”

Triệu Hoàng Phúc lo lắng: “Lẽ nào thẻ chính này của tôi cũng bị giới hạn hạn mức sao?

Mấy thắng chó đẻ trong ngân hàng này, làm cái gì không biết”


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận