Từ Lam Khiết lập tức né tránh nói: “Xin lỗi Lưu ông chủ, chúng tôi rất bận nên sau khi quay xong cảnh này thì chúng tôi sẽ rời đi”
Nói xong, Từ Lam Khiết xoay người định rời đi.
Lưu Hoành Phiêu tức giận nói một câu: “Đứng lại cho tôi!”
“Cô biết tôi là ai không? Tôi chính là cố vấn danh dự của chủ nhân đại tiệc Hải Hoang này, tất cả mọi việc ở đây đều do tôi quyết định.”
“Nơi này là nơi mà cô muốn đến thì đến, muốn đi thì đi à?’ “Tôi đã nể mặt cô thì cô phải đi theo tôi vào, nếu không tôi đảm bảo cô sẽ không bao giờ đi vào được những nơi như này đâu.”
Từ Lam Khiết sợ hãi, muốn dẫn người của mình rời khỏi đây.
Nhưng mà Lưu Hoành Phiêu đã dẫn bốn vệ sĩ da đen đến đây, cản không cho các cô rời đi.
Từ Lam Khiết cảm thấy muốn nổ tung: “Ông…ông đừng ép người khác.”
“Nếu ông còn dám lộn xộn thì chồng tôi sẽ không tha cho ông đâu”
Lưu Hoành Phiêu khinh thường nói: “Ha ha, một diễn viên có chồng, vậy chồng cô là ai vậy?”
“Để cho tên đó đến đây, tôi sẽ đánh gãy ba chân của tên đó.”
Lưu Hoành Phiêu tưởng Từ Lam Khiết là diễn viên tuyến hai hoặc tuyến ba.
Cách đó không xa, Tham Lang nhìn Diệp Huyền Tân, rồi lại nhìn Từ Lam Khiết, bỗng nhiên bừng tỉnh nói: “Anh, nếu như không nhầm thì kia là chị dâu Lam Khiết đúng không?
“Chị dâu đẹp hơn trong ảnh rất nhiều.”
Diệp Huyền Tần gật đầu nói: “Ừ”“
Tham Lang nói: “Tên khốn Lưu Hoành Phiêu, ông ta dám vô lễ với chị dâu, em sẽ giết chết ông ta.”
Diệp Huyền Tân hỏi: “Cái tên Lưu Hoành Phiêu này là người như thế nào?”
Tham Lang nói: “Đó là cố vấn danh dự của môn sinh của em.”
Diệp Huyền Tân nói: “Ừ, vứt ông ta xuống biển làm thức ăn cho cá mập đi.”
“Vâng.” Tham Lang lập tức cầm điện thoại ra gọi, gọi cho môn sinh của cậu ta, cũng chính là chủ nhân chân chính của đại tiệc Hải Hoang này.
Đột nhiên người đang gây sự Lưu Hoành Phiêu lại nhận được một cuộc điện thoại Sau khi ông ta gọi điện thoại thì dùng ánh mắt ác độc nhìn Từ Lam Khiết: “Ha ha, tốt nhất là các cô nên suy nghĩ kĩ đi”
“Nếu cô không uống với tôi một chén rượu thì cô đừng trách tôi ra tay độc ác.”
“Bón người trông hai cô ta thật kĩ vào, đừng để cho bọn họ rời khỏi đây, bây giờ tôi vào xử lý một chuyện đã”
Người vệ sĩ da đen gật đầu.
Lưu Hoành Phiêu đi vào lối đặc bi: đại tiệc Hải Hoang.
Diệp Huyền Tân nói với Tham Lang: “Tham Lang, đừng để người của cậu giết chết ông ta.”
“Tôi muốn đích thân xử lý ông ta và Nguyễn Lan, như vậy mới làm vơi đi nỗi hận trong lòng tôi.”
Tham Lang gật đầu.
Bỗng nhiên điện thoại của Diệp Huyền Tân vang lên.
Là Từ Lam Khiết gọi đến Diệp Huyền Tần vội vàng nghe.
Từ Lam Khiết cũng lo lắng sắp khóc: “Huyền Tần, bây giờ anh đang ở đâu vậy.”
“Chúng em đang bị giữ ở cửa vào của đại tiệc Hải Hoang, bây giờ em nên làm gì đây?”
Diệp Huyền Tân cảm thấy rất đau lòng, vội vàng an ủi cô: “Lam Khiết, em đừng sợ, bây giờ anh sẽ lập tức xếp người đến cứu em”
Từ Lam Khiết nghỉ ngờ nói: ‘Anh có người quen ở thủ đô sao?”
Diệp Huyền Tân gật đầu nói: “Đúng, chủ nhân của đại tiệc Hải Hoang là bạn của anh.”
Từ Lam Khiết buồn bã nói: “Huyền Tân, anh đừng nói linh linh.
Anh chưa đến thủ đô bao g im sao anh lại quen biết chur nhân của đại tiệc Hải Hoang chứ?”
“Bây giờ em nên làm gì đây, có nên báo nguy với cảnh sát không?”
Diệp Huyền Tân thở sâu một cái nói: “Lam Khiết, em tin anh, nếu như ở đây có ai bắt nạt em thì anh sẽ ném tên đó xuống biển cho cá mập ăn.”
“Hơn nữa, cả đại tiệc Hải Hoang sẽ trở thành bối cảnh của em, em có thể tùy ý quay chụp ở đây.”
Từ Lam Khiết hơi tức giận nói: “Huyền Tân, em không nói đùa với anh đâu, em nói thật đấy”
Diệp Huyền Tân nói thật.”
“Yên tâm, em cho anh mười phút.”
Từ Lam Khiết không biết nói gì nữa đành chịu: “Được rồi, em cho anh mười phút.”
Sau khi tắt điện thoại, Dương Mai vội vàng hỏi: “Cô Từ, anh Diệp nói như thế nào vậy?”
.