Chiến Thần Phong Vân


Mộc Thượng Chung Thanh kinh hãi.


Thời đại nào rồi, vậy mà nhà họ Mộ lại còn dùng người sống để chôn theo người chết, Đúng là lòng dạ đàn bà là độc ác nhất.


Bên này, ba người Diệp Huyền Tân được đưa đến núi Mộc Thượng.


Để tránh bọn họ chạy trốn, hai tay của ba người bị cột chặt vào phía sau.


Ba người không chút sợ hãi, ngược lại còn vô cùng bình tĩnh, lướt nhìn bọn sơn phỉ đang bao vây họ.


Ánh mắt đó giống như đang nhìn một đám người chết.


Đại đương gia còn chưa đến, Vương Năm và Mã Sáu đang được đám sơn phỉ nịnh bợ.


Bọn sơn phi lấy lòng nói: "Anh Năm, đã thiệt, ngay cả những người của bốn gia tộc lớn cũng phải đau đầu mà lại để cho anh giải quyết dễ dàng.”

Vương Năm: "Ha ha, nói ra tụi bây có thể không tin, chỉ cần ông đây.

tung ra ba quyền hai chân là có thể đánh cho bọn chúng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.”.


Bọn sơn phí: công lần này là ba nghìn năm trăm tỷ.
Lần này anh lập công lớn, ít nhất cũng có thể được chia đến trên dưới một nghìn tỷ.” Mã Sáu: "Chờ đến khi được trả tiền công, tạo sẽ giàu to, lúc đó sẽ mời các anh em xuống núi tán gái, nghe nói đám Đại Quang Mã đã đến câu lạc bộ Thanh Khoái gần đây.”

Ha ha ha! Bọn sơn phỉ nói cười không ngừng, hoàn toàn không chú ý tới nguy hiểm đang đến gần.


Rất nhanh, đại đương gia đến Người đàn ông vạm vỡ, trên người đãng đẳng sát khí khiến cho kẻ khác không rét mà run, bọn sơn phỉ lập tức yên lặng.


Bọn chúng hay nói đùa với Vương Năm và Mã Sáu, nhưng cũng không dám lỗ mãng trước mặt đại đương gia.


Đại đương gia ngồi trên chiếc ghế đầu lâu mạ vàng bằng đồng thau, vẻ mặt tức giận nhìn lướt qua Diệp Huyền Tân.


“Mày chính là Diệp Huyền Tân?”

Diệp Huyền Tân lắc đầu: “Không phải.”

Đại đương gia cười lạnh: “Hừ, đừng hòng che giấu thân phận ở đây.
Mày nghĩ rằng tao sẽ không điều tra trước thông tin của mày, không xem ảnh của mày sao?”

Diệp Huyền Tân: “Nếu biết rõ rồi còn hỏi cái gì”

Đại đương gia: “…”

“Mẹ kiếp, mày dám chọc ông đây.”

“Mày giết con tao, mày nói món nợ này tính thế nào?”

Diệp Huyền Tân sửng sốt một chút: “Con mày? Tao giết con mày hồi nào?”

Tham Lang: “Không lẽ con mày là Tứ Đại Sơn Thần”

Độc Lang: “Thôi đi.
Tên này già hơn Tứ Đại Sơn Thần”

Đại đương gia: “..



Mẹ kiếp, sắp chết đến nơi còn dám lấy ông đây ra trêu đùa, muốn chết hả!

Đại đương gia: “Mộ Quân Thiếu của nhà họ Mộ, là con của ông đây.”

Ba người Diệp Huyền Tân tặc lưỡi.


Ông cụ Mộ thật đáng thương, một thảo nguyên xanh mướt trên đầu.


Đại đương gia: “Lẽ ra giết người phải đền mạng.
Nhưng mà, giết bọn mày như vậy, thì khỏe cho tụi mày quá”

“Cho nên, tao phải cho bọn mày sống không bằng chết!”

Diệp Huyền Tân khinh thường cười lạnh: “Vậy phải xem bọn mày có khả năng này hay không?”

Đại đương gia: “Càn rỡ, bây giờ bọn mày bị tụi tao trói đến đây, chính là miếng thịt bò năm trên thớt, sống hay chết còn không phải tụi tao quyết định sao?”

Diệp Huyền Tân: “Mày cho là tụi tao bị bọn mày trói đến, chứ không phải chủ động đến Ánh mắt đại đương gia nhíu chặt: “Mày có ý gì?”

Độc Lang không kiên nhãn : “Anh, đừng nhiều lời với bọn chúng, chúng ta động thủ đị”

Diệp Huyền Tân: “Ừ”

Nói xong, cánh tay ba người dùng sức, Giây tiếp theo giây, chỉ nghe một tiếng phịch trầm đục, dây thừng buộc cánh tay ba người liền đứt: Trời!

Mọi người ở hiện trường trợn mắt há hốc mồm.


Cái này là dây thừng buộc trâu đấy, trâu còn phải kéo liên tục.



Nhưng ba người lại dễ dàng kéo đứt, chứng tỏ ba người họ mạnh như trâu.


Vương Năm và Mã Sáu liếc nhau, giữa lông mày hiện ra vẻ lo lắng.


Khi bọn họ và ba người Diệp Huyền Tân đánh nhau, bọn chúng cũng không tỏ ra mạnh mế như vậy.


Xem ra, là ba người bon chúng cố ý giữ thực lực.


Có gian lận trong việc này!

Đại đương gia cũng ngửi thấy một chút nguy hiểm.


Ông ta lập tức ra lệnh nói: “Vương Năm, Mã Sáu, khống chế bọn chúng lại “


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận