Chiến Thần Phong Vân


Nhà họ Chung – một trong bốn gia tộc lớn nhất tại thủ đô.


Chung Thanh trang điểm lộng lẫy, gọi cho ba bốn cô bạn bạn chuẩn bị tới câu lạc bộ Khiết Mãnh tìm vài tên đàn ông vui đùa một chút.


Hôm nay là một ngày tốt, nhất định phải ăn mừng.


Kết quả là vừa trang điểm xong, cửa lớn chợt bị đạp mạnh ra.


Một quân đội được trang bị đầy đủ vũ trang tựa thuỷ triều mãnh liệt nhanh chóng vây quanh cô ấy.


Chung Thanh khiếp sợ: “Các người… Các người là ai? Tới nhà họ Chung có việc gì?”

Sĩ quan phụ tá nhìn với đôi mắt lạnh lùng “Cô là Chung Thanh của nhà họ Chung?”

Chung Thanh gật ‘Tôi…Chính là tôi!”

Sĩ quan phụ tá: “Chúng tôi nghỉ ngờ rằng cô đang cấu kết với sơn phỉ làm hại dân thường, phiền đi một chuyến cùng chúng tôi!”

“Cái gì?!”

Chung Thanh hoá đá tại chỗ.



Nếu cô đoán không sai: “dân thường” mà đội phó đang nhắc tới ở đây chính là Diệp Huyền Tân.


Chết tiệt, chuyện sơn phỉ bắt cóc Diệp.


Huyền Tân sao bên quân đội có thể biết được.


Lại còn điều tra tới tận mình.


Bà Mộ làm việc thế nào vậy?

Cho đến hiện tại, cô ta vẫn không biết tên sơn phỉ kia đã bị diệt, còn bà Mộ thì đã bị bắt.


Còn về bên này, Từ Lam Khiết mặt ủ mày chau, sắc mặt ảm đạm.


Không phải chỉ vì suýt chút nữa bị đem chôn sống.


Mà là vì đoàn quay phim do cô đưa tới, lấy lý do là “thủ đô quá mưu mộ, gió lại mạnh” nên cả đoàn đều xin từ chức.


Cô sợ rằng kế hoạch công chiếu phim của mình sẽ bị huỷ, công sức trước giờ coi như mất trắng.


Diệp Huyền Tân an ủi Từ Lam Khiết vài câu, đột nhiên có điện thoại từ Tham Lang.


Diệp Huyền Tân tìm một nơi vắng người nghe điện thoại.


Tham Lang: “Anh, bà Mộ và Chung Thanh nên xử trí thế nào?”

Diệp Huyền Tân: “Tôi còn muốn hai người đó tới khiêng quan tài giúp anh em của tôi, tuyệt đối không thể chết.”

“Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.


Họ khiến đoàn làm phim của Lam Khiết bị doạ sợ chạy mất, tôi muốn họ phải bồi thường tất cả cho Lam Khiết”

Tham Lang: “Không thành vấn đề!”


“Công ty truyền thông Huỳnh Thư của nhà họ Chung và công ty giải trí Chim Cánh Cut của nhà họ Mộ có tổng trị giá trên thị trường là mười bảy nghìn tỷ, tôi muốn buộc bọn họ phải ký giấy chuyển nhượng”

Cúp điên thoại, Diệp Huyền Tân quay về phía Lam Khiết nói: “Lam Khiết, đi thôi, cùng anh đi một chuyến tới công ty truyền thông Huỳnh Thư”

Anh muốn để công ty truyền thông như một bất ngờ cho Lam Khiết, vậy nên tạm thời anh sẽ không nói rằng mình đã hạ được công ty truyền thông Huỳnh Thư.


Từ Lam Khiết thở dài: “Đi thôi, tới công ty truyền thông Huỳnh Thư”

Diệp Huyền Tân hiếu kì hỏi: “Em không tò mò tại sao anh lại đưa em tới công ty truyền thông Huỳnh Thư sao?”

Từ Lam Khiết: “Cái này còn cần phải hỏi sao.
Bọn em đã thuê một studio ở công ty truyền thông Huỳnh Thư, hiện tại toàn bộ tư liệu hình ảnh và thiết bị đều ở chỗ đó.”

“Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại.
Làm thế nào mà anh biết bọn em đã thuê một studio ở chỗ đó vậy?”

Diệp Huyền Tân: “

Anh biết cái đầu em ấy, thực ra là anh muốn tăng công ty truyền thông Huỳnh Thư cho em đó, đồ ngốc.


Giữa đường, Từ Lam Khiết dò hỏi: “Huyền Tân, anh nói cho em biết, có phải anh đã động vào người nhà họ Mộ không?”

Diệp Huyền Tân: “Người nhà họ Mộ đã giết người anh em của anh, còn ngang ngược muốn cưới em gái của người anh em của anh, lần trước anh đã làm loạn hôn lễ, cho nên bọn họ vẫn còn hận anh”

Từ Lam Khiết bừng tỉnh: “Huyền Tân, anh nhất định phải thật cẩn thận, nhà họ Mộ này.


chính là một trong bốn gia tộc lớn tại thủ đô, khí thế rất mạnh, không dễ chọc phải đâu”

“Việc bọn họ sai sơn phỉ đi bắt cóc em là một minh chứng.”


“Em còn nghe nói cậu Mộ bị chôn sống, hiện tại bọn họ đang rất tức giận, không biết còn có thể làm ra loại chuyện điên rồ nào.


Khoảng thời gian này anh không nên kích động bọn họ.”

Ân oán giữa Diệp Huyền Tần và bốn gia tộc lớn chỉ được lưu truyền một vòng luẩn quẩn trong phạm vi thủ đô này.


Từ Lam Khiết là người ngoài, cho nên không rõ những việc này.


Càng không biết rằng, thảm kịch tàn sát mười thành viên thuộc dòng chính của bốn gia tộc lớn chính là do Diệp Huyền Tân ra tay.


Diệp Huyền Tân gật đầu: “Ừm, anh sẽ chú ý”

Vừa vặn anh cũng không muốn để Từ Lam Khiết biết chuyện này, như vậy sẽ khiến hình tượng của bản thân trong lòng cô bị phá vỡ, Từ Lam Khiết bỗng dưng nhớ tới điều gì đó, hai mắt sáng rực nhìn anh: “Huyền Tân, anh mau giải thích cho em một điều, tại sao quân đội lại cứu anh ra?”

“Quân đội đó không phải do anh điều khiển đấy chứ”




.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận