Diệp Huyền Tân giận tím mặt: ‘Muốn chết hả?”
“Lam Khiết, em đừng sợ, anh sẽ qua ngay”
Cúp điện thoại, Diệp Huyền Tân căn dặn Tham Lang: “Tham lang, cử một đội đến công ty công ty điện ảnh Đại Hạ.”
Diệp Huyền Tân cầm lấy chìa khoá xe, nhảy lên xe công ty, nhanh chóng đi đến công ty điện ảnh và truyền hình Đại Hạ Trên đường đi, anh suy nghĩ mãi, cho dù hợp tác không thành thì bọn họ cũng không cần làm khó Từ Lam Khiết.
Không phải là do nhà họ Diệp giở trò quỷ đó chứ? Dù sao thì công ty điện ảnh và truyền hình Đại Hạ cũng chính là gia sản của nhà họ Diệp.
Diệp Huyền Tân thở dài, lúc đầu cũng vì anh với nhà họ Diệp như gà cùng một mẹ, anh không muốn diệt cỏ tận gốc.
Tuy nhiên, bọn họ luôn tự mình đâm đầu vào chỗ chết, vậy lần này anh sẽ chặt đứt chân tay của bọn họ.
Tại công ty điện ảnh và truyền hình Đại Hạ, Từ Lam Khiết bị nhốt trong văn phòng tổng giám đốc.
Bên ngoài là hai tên bảo vệ lưng hùm vai gấu đứng canh chừng.
Từ Lam Khiết như một chú chim sẻ nhỏ, thu mình trong góc phòng không ngừng run rẩy.
Trước mặt cô là một đống mảnh vỡ dàn chuông rơi tán loạn.
Vừa rồi, đàm phán hợp tác thất bại, Từ Lam Khiết muốn rời đi, bỗng nhiên dàn chuông bên cạnh reo lên, thư ký của tổng giám đốc đã đập vỡ nó, dàn chuông tan nát dưới sàn nhà.
Tổng giám đốc Trương Mạnh Tây lại vu khống cô đập vỡ dàn chuông, thậm chí còn uy hiếp cô.
Bất đắc dĩ cô mới phải nhờ Diệp Huyền Tân giúp đỡ.
Tổng giám đốc Trương Mạnh Tây hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Làm hỏng đồ của người khác thì phải bồi thường tổn thất, đây là điều mà cho dù là một đứa trẻ cũng biết.”
“Cô là tổng giám đốc của một công ty, lẽ nào ngay cả một chút ý thức cũng không có sao?”
Từ Lam Khiết dùng lí lẽ phản bác: “Vừa rồi là do thư ký của ông làm vỡ dàn chuông, liên quan gì đến tôi chứ?”
Tổng giám đốc Trương Cường Dông cười lạnh: “Nhưng mà tôi không có thư ký.”
Từ Lam Khiết mặt đỏ tới mang tai: “Được, xem như tôi làm vỡ nó, nhưng ông cũng không thể tham lam như thế, yêu cầu tôi bồi thường 3500 tỷ!”
“Nói bậy!” Trương Mạnh Tây tức giận mắng: ‘Ý cô là cái dàn chuông này của tôi là hàng giả sao? Cô muốn chết à!”
“Cái dàn chuông này của tôi, là hiện vật thời Chiến Quốc, là bảo vật của quốc gia, giá thật sự phải lên đến 17500 tỷ.”
“Tôi ra giá 17500 tỷ, vậy là đã nể mặt cô lắm rồi đấy!”
Từ Lam Khiết tranh luận nói: “Dàn chuông thời Chiến Quốc trên thế giới chỉ có một cái duy nhất, hiện tại đang trưng bày ở viện bảo tàng quốc gia.”
“Đồ của ông chính là đồ giả.”
“Con mẹ nó!” Trương Mạnh Tây giận tím mắt, muốn ra tay đánh Từ Lam Khiết.
Mấy tên lưng hùm vai gấu ngoài cửa vội vàng can ngăn: “Anh Trương, đừng tức giận, có chuyện gì thì từ từ nói”
“Nhìn cô ta như này, muốn đền cũng đền không nổi.
Hay là anh bắt cô ta đền bằng cách khác đi?”
Trương Mạnh Tây gật gật đầu: “Ừm, nói cũng có lý.”
“Được, nếu như cô đã không thể bồi thường bắng tiền mặt, vậy đền bằng cách khác đi.”
Từ Lam Khiết vì muốn mọi chuyện êm xuôi, hỏi: “Ông nói đi, muốn tôi bồi thường như thế nào?”
Trương Mạnh Tây nói: “Rất đơn giản, ngủ một đêm với cậu chủ nhà tôi.”
Từ Lam Khiết giật mình: “Cậu chủ nhà ông? Ông không phải là tổng giám đốc của công ty này sao?”
Trương Mạnh Tây: “Không, tôi chỉ là một kẻ làm công ăn lương.”
“Ông chủ thật sự của công ty, là nhà họ Diệp.
Cậu chủ nhà tôi, cũng chính là Diệp Huyền Tề.
“Cá Hoá ra công ty điện ảnh và truyền hình Đại Hạ là của nhà họ Diệp.
Nếu sớm biết như vậy, cô sẽ không bao giờ hợp tác với bọn họ.
Từ Lam Khiết đứng dậy muốn rò “Công ty truyền thông Huỳnh Thư chúng tôi sẽ không hợp tác với công ty các người, xin thả tôi ra.”
Bọn bảo vệ cường tráng kia chắc chắn sẽ không thả cô ra, đưa tay đẩy cô.
Từ Lam Khiết ngã nhào trên mặt đất, tay đè trúng đống mảnh vụn dàn chuông kia, đau đến mức hét lớn một tiếng.
Mà cảnh tượng này, vừa hay bị Diệp Huyền Tần mới chạy tới chứng kiến hết.
“ Từ Lam Khiết vô cùng kinh ngạc.
.