Cô bỗng nhiên nhớ ra, trước khi Kim Thiên Lân rời khỏi có nói rằng công ty này sẽ sớm trở thành của anh ta.
Hóa ra anh ta đã lên kế hoạch từ trước.
Cầm tờ báo trong tay, Từ Lam Khiết tức giận đi tìm Diệp Huyền Tần.
Lúc này, Diệp Huyền Tần đang lên kế hoạch thôn tính nhà họ Liễu.
Nhà họ Liễu đã hợp nhất với nhà họ Diệp, cũng tới lúc anh nên ra tay rồi.
Từ Lam Khiết đưa tờ báo cho Diệp Huyền Tần: “Huyền Tần, anh giải thích với em, chuyện quy tắc ngầm này cái gì?”
Diệp Huyền Tẫn không thể giải thích được: “Quy tắc ngầm gì cơ?” Sau khi đọc tin, Diệp Huyền Tân đen mặt: “Mẹ kiếp, bọn họ đang trắng trợn vu khống anh và công ty truyền thông Huỳnh Thư.”
“Lam Khiết, chẳng lẽ em không tin anh sao?”
“Những người phụ nữ tầm thường này sao có thể lọt vào mắt xanh của anh được.”
Từ Lam Khiết có chút đau đầu, khẽ xoa thái dương: “Haiz, Huyền Tần, em tin anh.”
“Nhưng bây giờ thế giới bên ngoài không tin chúng ta.”
“Bây giờ thanh danh của chúng ta xấu không thể tưởng tượng được, muốn tẩy sạch cũng khó.”
Diệp Huyền Tẫn nói: “Lúc còn ở công ty, Kim Thiên Lân và năm nghệ sĩ kia vốn dĩ vẫn có tiền đồ rất tươi sáng, họ không có lý do để làm chuyện hại người chẳng lợi mình này.”
“Trừ khi ai đó đe dọa hoặc lợi dụng bọn họ.”
“Lam Khiết, em về nghỉ ngơi trước đi.
Yên tâm, chuyện này cứ để anh lo.”
Được.
Từ Lam Khiết tuyệt vọng nói: “Huyền Trân, nếu thật sự không xử lý được, chúng ta hãy rời khỏi thủ đô đi.”
“Thủ đô đầy rẫy cạm bẫy, vòng giải trí ở nơi này càng luẩn quẩn và phức tạp.
Có thể chúng ta tới đây vốn dĩ đã là sai lầm.” Sau khi Từ Lam Khiết rời đi, Diệp Huyền Tần ngay lập tức gọi vào số điện thoại của tướng quân thủ đô Tham Lang: “Tham Lang, giúp tôi kiểm tra hành tung hôm nay của Kim
Thiên Lân và năm vị nghệ sĩ dưới trướng anh ta.”
“Đã hiểu!” Tham Lang đáp.
Mười phút sau, Tham Lang gọi lại.
“Anh, đã điều tra được.”
“Hôm nay, Kim Thiên Lân và năm vị nghệ sĩ dưới trướng anh ta đi tới nhà của nhà quyền thế hàng đầu, chính là nhà họ Liễu.”
“Sau khi ra khỏi nhà họ Liễu, họ đến thẳng công ty truyền thông Huỳnh Thư để chấm dứt hợp đồng.”
Nhà họ Liễu!
Diệp Huyền Tân để lộ vẻ sát khí trên gương mặt.
Đang lo không tìm thấy cơ hội để xuống tay với nhà họ Liễu.
Giờ đám người này chủ động rửa sạch cổ, đưa tới cửa.
Không chém lúc này thì đợi tới bao giờ.
Diệp Huyền Tần lập tức ra lệnh: “Điều tra cho tôi.”
“Tất cả những vết nhơ và lịch sử đen tối của Kim Thiên Lân cùng năm nghệ sĩ của anh ta, lôi hết tất cả ra đây cho tôi.”
Tham Lang: “Không thành vấn đề.” Lần này Diệp Huyền Tần phải chờ đợi hơi lâu.
Mất một giờ sau, Tham Lang mới gửi cho Diệp Huyền Tần một phần tài liệu.
Nhìn vào đống hồ sơ dày đặc, Diệp Huyền Tần liên tục cười lạnh.
Mẹ kiếp, chuyện xưa của những tên khốn này đúng là đủ đen.
Chỉ bằng bọn chúng mà cũng xứng đáng là một ngôi sao, được hàng vạn người ngưỡng mộ?
Quả thực là sỉ nhục cho giới nghệ sĩ!
Ngày hôm sau.
Diệp Huyền Tân và Từ Lam Khiết vừa đến công ty truyền thông Huỳnh Thư.
Còn chưa kịp tiến vào trạng thái làm việc đã nghe thấy ở cửa truyền tới tiếng động ầm ĩ.
Cả hai vội vàng ra nhìn.
Ngoài cửa không biết từ lúc nào tụ tập mười mấy người.
Bọn họ lớn tiếng mắng chửi công ty truyền thông Huỳnh Thư, thậm chí nhân viên bảo vệ muốn ngăn cản cũng bị bọn họ đánh lại.
Trở thành một đống hỗn loạn ở cửa.
“Cái công ty vô lương tâm này, mau cút khỏi thủ đô.
Đồng tiền kiếm được từ mồ hôi nước mắt của nghệ sĩ cũng ăn chặn, lương tâm các người bị chó ăn hết à!”
“Còn định quy tắc ngầm với thần tượng của tao, phì, sao không tự đái một bãi rồi tự soi mặt mình vào đi.”
Từ Lam Khiết to cả đầu, vội vàng giải thích: “Mọi người hãy nghe tôi nói, thật ra tất cả đều đã bị lừa”
“Chi tiêu của công ty chúng tôi tuyệt đối công khai và minh bạch.
Phí quảng cáo của nghệ sĩ chỉ trích phần trăm, chuyện quy tắc ngầm thì chỉ là lời nói vô căn cứ.”
Đám người nghe thế càng thêm tức giận: “Mẹ nó, còn dám vu khống thần tượng của chúng mình, đánh cô ta.”
Họ đem trứng thối và rau dưa mục nát đã chuẩn bị trước đó ném vào người Diệp Huyền Tần và Từ Lam Khiết.
Đúng là tự tìm cái chết!
.