Kết quả là Giang Nhược Ly chỉ đáp lại một câu: “Tôi đã ký hợp đồng với Tô Duệ Hân, Công đoàn Trung Hải chỉ công nhận Tô Duệ Hân, đổi người khác không được”.
Bà cụ Tô sợ hãi, chỉ vì đổi người mà nhà họ Tô bị đuổi ra khỏi Công đoàn Trung Hải sao?
Đúng là một lý do gượng gạo!
Tô Duệ Hân là một người rất có hoài bão, từ khi ra trường đi làm đến nay, chưa bao giờ đi muộn, với y thuật xuất sắc và thái độ tận tâm, cô từ một bác sĩ bình thường, từng bước vững vàng đi lên vị trí tổng giám đốc bệnh viện Bình An.
Trong thời gian đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc, cô càng tận tâm hơn, không bao giờ dám lơ là, mỗi ngày đều dùng hết tinh thần để đối mặt với công việc.
Nhưng bây giờ, Tô Duệ Hân không vội vàng đến công ty nữa.
Một người đã chết trong lòng thì còn có tâm trạng để làm việc sao?
Lúc ngủ dậy đã là mười giờ, bật tivi lên, thấy các kênh đều đang đưa tin về việc khởi động dự án thảo dược của tập đoàn Tô Thị tại Đại học Y khoa Trung Hải, được cộng đồng khen ngợi hết lời.
Dự án này vốn là công lao của Tô Duệ Hân, không nói tới việc cô có thể làm chủ dự án này hay không, nhưng ít nhất cô cũng có thể tham gia vào đó.
Bây giờ, tất cả mọi chuyện đều không liên quan gì đến cô nữa.
Tô Duệ Hân cười nhạo chính mình, tắt tivi, thay quần áo đi ra ngoài.
“Con gái, sao con dậy muộn thế?”, Chu Lam vừa đi mua thức ăn về, trong lòng không vui nói: “Đi làm muộn rồi lại bị nhà họ Tô bắt được điểm yếu, con thật khiến người ta lo lắng đấy”.
Tô Duệ Hân không thèm giải thích, cầm túi xách đi luôn.
“Đợi đã, trưa nay nhớ đi xử lý chuyện ly hôn đi, nhất định phải xử lý xong xuôi đấy”, Chu Lam trịnh trọng nhắc nhở.
“Con biết rồi”, Tô Duệ Hân mất kiên nhẫn trả lời, đang định đi ra ngoài thì điện thoại đổ chuông, mở ra xem thì là tin nhắn của Lăng Khôi.
Chỉ một câu: ‘Bà cụ Tô sẽ đến cầu xin em đi thương lượng lại với Công đoàn Trung Hải, nếu em không muốn đi thì cứ từ chối thẳng, nếu bà ta ngoan cố mãi thì có thể yêu cầu bà ta bất cứ điều gì’.
Tô Duệ Hân cảm thấy hơi kỳ lạ, Lăng Khôi bị bệnh à?
Tô Duệ Hân vừa mở cửa liền nhìn thấy bà cụ Tô và Hàn Đông đứng ngoài cửa.
“Bà nội, sao bà lại tới đây?”, Tô Duệ Hân ngạc nhiên.
“Mẹ, mau vào trong ngồi đi”, Chu Lam đặt giỏ thức ăn trong tay xuống, ra đón tiếp hai người, pha trà, nịnh nọt nói: “Mẹ có chuyện gì thì cứ gọi điện cho chúng con đến là được, sao mẹ lại đích thân đến đây chứ.
Chuyện ly hôn của Duệ Hân mẹ cứ yên tâm, hôm nay nhất định sẽ xử lý xong”.
Lần trước, bà cụ Tô đã công khai cảnh báo Chu Lam rằng nếu như Tô Duệ Hân không ly hôn với Lăng Khôi và kết hôn với Trần Giang, thì sẽ đuổi cả nhà họ ra khỏi nhà họ Tô.
Kết quả là mới qua một ngày, bà cụ Tô đã tới tận nhà, điều này khiến Chu Lam vô cùng hoảng sợ.
Mặt mũi bà cụ Tô phờ phạc, mệt mỏi nói: “Tôi tới không phải vì chuyện ly hôn của Duệ Hân, mà là vì chuyện khác”.
Nói xong, bà cụ Tô đứng dậy, nói với Tô Duệ Hân: “Duệ Hân, chuyện trước đây là bà có lỗi với cháu, bà xin lỗi”.
Bùm!
Tô Duệ Hân chỉ cảm thấy đầu như sắp nổ tung.
Chuyện gì vậy?
Chu Lam sững sờ, vội vàng nói: “Mẹ đang nói cái gì vậy? Mẹ không làm gì sai cả, là do Duệ Hân không hiểu chuyện, đặc biệt là tên rác rưởi Lăng Khôi kia không biết giữ mồm giữ miệng nên mới xúc phạm đến mẹ”.
“Cô im miệng”, bà cụ Tô ngắt lời Chu Lam.
Chu Lam sợ tới mức không dám nói gì nữa, lùi lại phía sau.
Tô Duệ Hân cũng xấu hổ nói: “Bà nội, mẹ cháu nói đúng, trước đây bà không sai, bà không cần xin lỗi cháu”.
“Bà cầu xin cháu hãy đến Công đoàn Trung Hải thương lượng lại đi”, bà cụ Tô chắp tay, vái lạy.
Bà cụ Tô bình thường kiêu ngạo, bây giờ lại đang cầu xin cô?
Chuyện này chẳng phải trùng hợp với tin nhắn lúc nãy của Lăng Khôi sao?
“Có chuyện gì vậy ạ?”, Tô Duệ Hân ngẩn người.
Hàn Đông kể lại câu chuyện, cuối cùng nói: “Duệ Hân, bởi vì người phụ trách dự án thảo dược không phải là cô nữa nên lãnh đạo Công đoàn Trung Hải đã chấm dứt hợp đồng, cắt quỹ hỗ trợ một tỷ, ngoài ra còn đuổi chúng ta ra khỏi Công đoàn Trung Hải.
Bây giờ tập đoàn Tô Thị chúng ta đang phải đối mặt với nguy cơ đóng cửa toàn bộ sự nghiệp, chỉ có cô mới có thể cứu nhà họ Tô.
Bà cụ Tô đã hết mình vì gia đình này, đây cũng là tâm huyết cả đời của ông cụ, mong cô vì nhà họ Tô, không phụ lòng các bậc tiền bối mà giúp đỡ nhà họ Tô thêm một lần nữa”.
Tin tức này giống như một quả bom nổ tung trong phòng khách.
Cho dù trước đây bà cụ Tô có dùng cách nào để lợi dụng Tô Duệ Hân, cướp công lao của cô, gây khó dễ cho gia đình cô thì suy cho cùng đây cũng chỉ là chuyện nội bộ trong nhà họ Tô, cũng chỉ là chuyện vụn vặt mà thôi.
Còn bây giờ, Công đoàn Trung Hải dùng cây gậy lớn đập xuống, muốn triệt luôn đường sống của nhà họ Tô.
Mặc dù bà cụ Tô đã trải qua bao nhiêu sóng gió, nhưng gặp tình huống này cũng phải khϊếp sợ.
Bà cụ Tô nói: “Chỉ cần cháu đồng ý đi thương lượng với Công đoàn Trung Hải, thì cháu muốn gì bà đều đồng ý”.
Tô Duệ Hân hít sâu, nhưng không hề mở miệng.
Thấy bà cụ Tô nhắc tới điều kiện, cô cảm thấy không quen, trong lòng vô cùng áp lực.
Chu Lam vội vàng nói: “Duệ Hân, con ngẩn người làm gì vậy, bà nội đã cầu xin con như vậy rồi, con còn không mau đồng ý đi?”
Tô Duệ Hân nghĩ đến tin nhắn của Lăng Khôi, biết đây là cơ hội tốt để bản thân cô ra điều kiện, nếu bây giờ không nói thì sau này có lẽ sẽ không còn cơ hội nữa.
Sau khi cân nhắc kỹ càng, cô nghiến răng nói: “Cháu có hai điều kiện.
Thứ nhất, không được nhắc đến việc bố cháu là con riêng.
Thứ hai, không được ép cháu ly hôn với Lăng Khôi để kết hôn với Trần Giang”.
“Được! Bà đồng ý”, sau khi đồng ý, bà cụ Tô mới thở phào nhẹ nhõm, cũng may Tô Duệ Hân không yêu cầu giữ vai trò chủ đạo trong dự án này, hoặc là yêu cầu làm phó chủ tịch tập đoàn Tô Thị.
Nếu Tô Duệ Hân đưa ra yêu cầu như vậy, bà ta cũng không thể không đồng ý.
Sau khi tiễn bà cụ Tô ra về, Tô Duệ Hân một mình đến ban công, nhìn mặt trời mọc, trái tim tuyệt vọng của cô lại một lần nữa xuất hiện một tia hy vọng.
Ánh nắng tươi sáng, rực rỡ muôn màu.
Núi đã cùng nhưng sông chưa tận, liễu xanh che bóng hoa lại rực rỡ.
Lăng Khôi! Là anh sao?.